Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Chu sốt ruột : “Xưởng quần áo chúng tôi cũng có nhiều ý tưởng lắm, bí thư Cao, ông cũng không thể bỏ rơi xưởng quần áo chúng tôi.”
Bí thư Cao nói: “Vậy đều đi tìm huyện trưởng Triệu đi, xem các ông ai có thể thuyết phục ông ta. Dù sao chỉ cần không nhắc tới chuyện công nghiệp nặng là được.”
“…” Bộ dạng đó của ông Triệu, ai có thể làm ông ta lung lay.
Mọi người đều nhìn về phía Tô Mạn.
Trên mặt Tô Mạn nín cười, lộ ra vẻ mặt nặng nề.
Sau khi tan họp, Tô Mạn vội vã rời đi, xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Trần chạy đến ngăn cản cô, mời cô cùng đi ăn cơm. Xưởng trưởng Cao ở bên cạnh xem náo nhiệt, dù sao xưởng gạch không có khả năng hoàn thành chuyện này. Cho nên hoàn toàn không có suy nghĩ đấy.
Tô Mạn nói: “Không ăn, cháu phải làm chính sự, đây chính là kế hoạch trăm năm.”
Xưởng trưởng nói: “Tiểu Tô à, hay là chúng ta nói chuyện kỹ càng đi, có chuyện tốt cháu không thể quên bọn chú.”
“Đương nhiên sẽ không quên, nhưng lần này là nhiệm vụ bí thư Cao bàn giao, cháu cũng chỉ có thể lấy thuyết phục huyện trưởng Triệu làm chính sự. Những nhà xưởng khác của các chú, cháu thật sự không có năng lực lôi kéo theo. Nhưng cháu cũng sẽ không quên các chú, về sau xưởng gia dụng của cháu đi được xa bao nhiêu, nhà xưởng của các chú cũng sẽ nổi danh theo bấy nhiêu.”
Xưởng trưởng Trần nói: “Cháu có cách thuyết phục huyện trưởng Triệu?”
“Không có cách.” Tô Mạn thành thật nói.
“…”
Xưởng trưởng Cao trợn trắng mắt: “Vậy vừa nãy cháu còn cam đoan trước mặt bí thư Cao.”
“Không có cách nào, vậy mau chóng nghĩ cách thôi, cho nên cháu không ăn cơm đâu, cháu phải đi về nghĩ cách đây. Nếu chuyện này lo liệu không thành, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong Nam Bình chúng ta.”
Tô Mạn nói xong, ngồi trên máy kéo của nhà xưởng rời đi.
Lưu lại mấy người đứng trong gió lạnh dõi theo bóng dáng của cô.
…
Tô Mạn vui mừng như điên, cô thật đúng là không nghĩ đến đã sắp bước sang năm mới rồi còn có một cơ hội như thế.
Trước đó hoàn toàn không nghĩ tới.
Hiện tại cô đối với huyện trưởng Triệu, ấn tượng từ giá trị âm đã soạt soạt soạt, chuyển sang hợp cách.
Tục ngữ nói, đứa nhỏ khóc sẽ có sữa ăn, huyện trưởng Triệu cũng là một lãnh đạo biết ầm ĩ, cho nên xưởng gia dụng Nam Bình mới có cơ hội đấy.
Cho dù là lúc bí thư Lâm ở đây, cô cũng không dám cùng bí thư Lâm nhắc đến loại chủ ý đó, vì sao ư, còn chẳng phải do bí thư Lâm là người công bằng, sẽ quan tâm đến tất cả đơn vị ư?
Dù sao chuyện này có nguy hiểm, ngộ nhỡ không bỏ ra được hồi báo như thế, lại để cho đơn vị của ông ta buồn lòng, vậy thì không ổn.
Vì thế mới nói, có một người lãnh đạo chính trực, có đôi khi lúc người phía dưới làm việc cũng rất bó tay bó chân.
Mà bí thư Cao cũng giống như thế, ông ta mới lên làm bí thư, nhất định sẽ bảo vệ giữ vững trạng thái đang có, vô duyên vô cớ cùng ông ta nhắc đến loại chủ ý to gan này, nhất định không dễ chịu.
Bây giờ huyện trưởng Triệu vừa ầm ĩ như thế thì tình thế đã khác. Bí thư Cao muốn làm dịu quan hệ, nhất định phải làm ra nhượng bộ, chỉ cần có thể để lão đồng chí Triệu từ bỏ suy nghĩ phát triển công nghiệp nặng, bí thư Cao sẽ sẵn lòng lui một bước, lui một bước này chính là thành toàn cho xưởng gia dụng.
Vì thế hiện tại toàn bộ huyện Nam Bình, cô chỉ cần thuyết phục được huyện trưởng Triệu là được.
Xưa nay Tô Mạn sẽ không đánh trận chiến nào mà chưa chuẩn bị cả.
Nếu đã như thế thì phải chuẩn bị kỹ càng. Sau khi về xưởng, Tô Mạn vội vàng đến nhà ăn, ăn qua loa, sau đó gọi mấy người phụ trách trong xưởng đến, phân chia nhiệm vụ cho từng người.
Bên phía bộ phận tiêu thụ phụ trách số lượng cung cấp cho cả nước của xưởng gia dụng, đây là số liệu mà trước đó bên thị trường phân tích số liệu đã đưa ra, mặc dù không thể chuẩn 100%, thế nhưng mức đại khái vẫn có.
Bên bộ phận sản xuất thì phụ trách đưa ra số liệu về gỗ của Nam Bình, những tài liệu này trước đó làm nhà xưởng gỗ đã có.
Mặt khác cũng phải làm báo cáo phân tích về tình hình tiêu thụ của xưởng đồ gia dụng trong năm ngoái.
Bên cạnh thì cần có số liệu về số lượng nhân khẩu thành thị Nam Bình, cùng với con số thất nghiệp. Những số liệu này cần tìm cục quản lý dân cư. Tô Mạn gọi điện thoại đến, vừa hay cuối năm cần thống kê số liệu, số liệu đã có sẵn, nếu không người ta quả thật sẽ không vì một cú điện thoại của cô mà thống kê ra những số liệu đó.