Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi xong xuôi mọi việc, Tô Mạn còn cố ý dành thời gian gọi điện thoại cho xưởng thép bên huyện Tiểu Dã, hiểu rõ tình hình của các bộ phận trong xưởng thép trên cả nước.
May mà giữa hai bên có quan hệ giao dịch, nếu không số liệu này quả thật không dễ lấy.
Loại thời điểm này thể hiện rõ tầm quan trọng của mạng lưới quan hệ.
Bỏ ra thời gian một ngày, các phòng ban đã chỉnh lý xong số liệu cho Tô Mạn, bản thân Tô Mạn cũng ở văn phòng cẩn thận nghiên cứu số liệu, lại nghĩ đến lúc đó huyện trưởng Triệu sẽ có biểu hiện như thế nào, mình phải làm gì để đánh động trái tim muốn đấu tranh kia.
Sáng ngày hôm sau, Tô Mạn gọi điện cho bí thư Cao, chuẩn bị tìm huyện trưởng Triệu nói chuyện kia. Cô chuẩn bị xung phong đi đầu.
“Ngày đó trên hội nghĩ giữa chú và huyện trưởng Triệu có chút không vui, cháu lo lắng đến lúc đó ông ấy sẽ không cho chú sắc mặt tốt. Chú chính là lãnh đạo của cháu đấy, chuyện bị khinh bỉ như vậy, sao cháu có thể để cho chú ý được? Chắc chắn là không. Những người khác cũng sẽ không đồng ý, vì thế cháu xung phong đi dò la thái độ của ông ấy, chờ ông ấy dịu đi, lại mời chú đến nói chuyện. Hơn nữa nhân vật quan trọng thường ra sân sau cùng, như thế mới thể hiện ý nghĩ của tầm quan trọng.”
Bí thư Cao: “Khụ, vậy được rồi, cháu đi trước xem sao.”
Ông ta xem như đã hiểu vì sao ông Lâm lại coi trọng người trẻ tuổi này như thế. Chẳng những có năng lực mà khả năng vuốt mông ngựa cũng không phải tầm thường.
Nhận được bí thư Cao đồng ý, Tô Mạn vui vẻ cúp máy, sau đó hùng dũng oai vệ rời đi, chuẩn bị xông ra chiến trường.
…
Lúc Tô Mạn đến thì gặp thư ký Ngụy đang ngồi trên bàn công tác bên ngoài văn phòng làm việc của huyện trưởng.
Thư ký Ngụy nhìn thấy cô đến khi châm chọc khiêu khích: “Xưởng trưởng Tô, chẳng phải cô đã tuyên bố không dám đến à, sao bây giờ lại dám tới thế?”
“Tôi đã nghĩ mình không thể vì một cá nhân cặn bã mà trốn tránh huyện trưởng Triệu của chúng ta, đó là việc làm không sáng suốt.”
Thư ký Ngụy tức đến mức sắc mặt âm trầm.
Tô Mạn: “Được rồi, tôi đi tìm huyện trưởng Triệu báo cáo công việc, anh nói một câu đi.”
“Huyện trưởng Triệu đang bận.” Thư ký Ngụy nói thẳng.
Tô Mạn liếc mắt, cảm thấy sao cái tên Ngụy Quang Minh này lại lên làm thư ký được chứ, ngay cả quy tắc cơ bản của thư ký cũng không biết.
“Thư ký Ngụy, anh chắc chắn chứ? Vậy để tôi đi mời bí thư Cao đến giúp tôi nhìn xem, có phải huyện trưởng Triệu đang bận không, nếu như có người lợi dụng danh nghĩa huyện trưởng Triệu làm việc trái quy định, huyện trưởng Triệu sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Huyện trưởng Triệu đang ở trong phòng làm việc đọc báo, sắc mặt âm trầm, cả người rơi vào trong loại trạng thái sắp bộc phát, lại không có cơ hội bộc phát.
Sau khi nghe thấy giọng Tô Mạn thì đứng lên, đi thẳng ra mở cửa phòng làm việc: “Ở bên ngoài lằng nhằng cái gì?”
Thư ký Ngụy vội đáp: “Huyện trưởng Triệu, đồng chí Tô Mạn đến tìm tôi ầm ĩ, tôi thấy cảm xúc của cô ta không tốt, cho nên cùng cô ta nói chuyện.”
“Huyện trưởng Triệu, cháu đến đây để báo cáo công việc, nhưng thư ký Ngụy dùng chuyện công để báo tư thù, không đuổi được cháu thì ở đó uy hiếp.”
Thư ký Ngụy: “…”
Hiện tại huyện trưởng Triệu có ý kiến rất lớn với Tô Mạn, nhưng đối với hành động này của Ngụy Quang Minh cũng rất bất mãn, ông ta trừng mắt nhìn Ngụy Quang Minh, sau đó nói với Tô Mạn: “Vào đi.”
Tô Mạn một chút cũng không sợ hãi, ngoan ngoãn đi vào văn phòng.
Sau khi đi vào, Tô Mạn ân cần pha trà rót nước cho huyện trưởng Triệu, đặt ở trước mặt ông ta.
Huyện trưởng Triệu càng muốn nổi cáu, thiếu chút nữa đã quăng chén, nhưng có chút không nỡ, cho nên không ném, chỉ là sắc mặt của ông ta rất khó coi, trừng mắt nhìn Tô Mạn: “Đồng chí Tô Mạn, cô báo cáo công việc, sao không chạy đi báo cáo cho bí thư Cao, lại chạy đến đây?”
Tô Mạn đáp: “Huyện trưởng Triệu, không giấu gì chú, cháu vẫn luôn muốn báo cáo công việc cho chú. Trước đó là bị thư ký Ngụy dọa sợ, nhưng về sau nghe nói chú đã xử lý anh ta, cháu cảm thấy chú là một người lãnh đạo tốt thưởng phạt phân minh, cháu vẫn luôn chuẩn bị đến bên chú báo cáo một vài công việc. Chẳng phải hôm trước chú nhắc đến chuyện công nghiệp nặng ư, khi đó quá bất ngờ, cháu sững sờ, vì thế mới không kịp phối hợp với chú, sau khi trở về cháu đã cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận chính mình nhất thời hồ đồ.”