Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cái gọi là không đưa tay đánh người mặt cười, đối với dáng vẻ ân cần này của cô, cơn giận trong lòng huyện trưởng Triệu cũng không phát tác được.
Huyện trưởng triệu lạnh giọng nói: “Cô đến đây là để nhận sai?”
“Nhận sai làm sao mà có thể biểu đạt đủ thành ý của cháu chứ? Sau khi trở về cháu đã làm một số việc, cháu và đồng chí xưởng thép bên huyện Tiểu Dã rất quen thuộc, chẳng phải chú muốn làm công nghiệp nặng à, không phải công nghiệp nặng thì liên quan đến sắt thép ư, cho nên cháu đã đi tìm bọn họ để hiểu rõ tình hình, đến đây nghĩ kế cho chú.”
Tô Mạn vừa nói vừa đưa số liệu mà mình tổng hợp được cho huyện trưởng Triệu xem.
“Không hiểu rõ đúng là không biết, sau khi hiểu rõ thì giật mình. Trong nước chúng ta quả thật rất coi trọng công nghiệp nặng, khắp nơi đều đang làm cái này, chỉ là bên phía tỉnh Hồ Giang chúng ta dựa vào quặng mỏ bên huyện Tiểu Dã kia, đã xây mấy xưởng thép và nhà máy cơ khí rồi.”
Huyện trưởng Triệu nghe thấy thế thì trong lòng thuận hơn: “Đương nhiên, lúc chú ở thành phố Giang Ninh, bên đó 50% là công nghiệp nặng, kinh tế trong thành phố cũng dựa vào nó mà phát triển.”
Tô Mạn: “Huyện trưởng Triệu, kiến thức của chú đúng là sâu rộng.”
Huyện trưởng Triệu nở nụ cười: “Vậy cháu có ý kiến gì, chỉ nguyên số liệu thôi là không được, ngày đó trong cuộc họp cháu cũng thấy rồi đó, hiện tại bí thư Cao không đồng ý làm chuyện này.”
“Tiền không phải vấn đề, chỉ cần chúng ta có ý định này, đập nồi bán sắt cũng có thể làm được, nhưng trước tiên chúng ta phải nghĩ đến một vấn đề, xưởng chúng ta làm bao lớn? Chú chuẩn bị làm loại công nghiệp nặng gì, quy mô ra sao, nhân số bao nhiêu, phương diện kỹ thuật thì như thế nào?”
Huyện trưởng Triệu đã sớm suy nghĩ kỹ: “Chú chuẩn bị làm nhà máy cơ giới, dựa vào xưởng thép bên Tiểu Dã để tiến hành sản xuất thép, đến lúc đó bên Thượng Hải đưa kỹ thuật, số lượng khoảng 500 người.”
Tô Mạn sững sờ: “500 người? Chỉ 500 người?”
Huyện trưởng Triệu: “…”
“Huyện trưởng Triệu, xưởng gia dụng chúng cháu cũng đã có 500 người, chú vừa ra tay chỉ có 500 người… Chú nhìn số liệu mà cháu đã tổng kết đi, người ta xây xưởng thép cả vạn công nhân, chúng ta làm một nhà xưởng cơ giới nhỏ như thế, căn bản giống như giọt nước mưa nhỏ vào hồ nước, lãnh đạo phía trên căn bản không nhìn thấy, chúng ta không nói đến vạn công nhân, vậy cũng phải ở mức 5000 công nhân.”
Huyện trưởng Triệu: “Đồng chí Tô Mạn, cháu đến nói đùa à?”
Tô Mạn lập tức bày ra vẻ mặt chân thành: “Cháu đang nghiêm túc cân nhắc thay cho chú, nhà máy một trăm người không đủ để thể hiện ra thành tích của chú, nghĩ lại bến tàu Nam Bình, công lao bây giờ để lại ngàn đời, nghĩ đến sáu con đường sắp sửa xong, sau này đó chính là mạch máu kinh tế của Nam Bình, chú không muốn vượt qua bí thư Cao và bí thư Lâm ư?”
Đương nhiên là muốn! Nhưng bây giờ đừng nhắc đến mấy thứ xa xôi, ngay cả một nhà máy nhỏ cũng không làm nổi, còn nói gì đến mấy thứ siêu việt.
Hiện tại huyện trưởng Triều ấm ức đến mức muốn bùng nổ.
“Đồng chí Tô Mạn, chú rất thực tế, nhà máy lớn mà cháu vừa nhắc đến kia, Nam Bình của chúng ta không làm nổi.”
Ông ta không ngốc, vì một nhà máy khiến Nam Bình thủng trăm ngàn lỗ, mặc nợ nhiều khoản lớn, ông ta muốn thành tích, không phải đánh bậy đánh bạ.
Tô Mạn cười đáp: “Lãnh đạo, chúng ta có thể làm, nhưng có thể đó không phải là nhà máy công nghiệp nặng, không biết liệu chú có thể đồng ý không?”
Huyện trưởng Triệu nghi ngờ nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, Tô Mạn làm nền lâu như thế, chính là chờ đến bây giờ.
Nhưng đã nói đến mức này, ông ta cũng không thể không nghe.
“Cháu nói thử xem.”
“Chúng ta nói nhiều đi chăng nữa, cũng chẳng bằng lấy tình hình cụ thể cho chú xem.”
Tô Mạn lấy một tấm bản đồ của Nam Bình cho ông ta xem, phía trên các nơi đã được đánh dấu rõ ràng.
“Huyện trưởng Triệu, chú nhìn xem, đây chính là Nam Bình chúng ta, nơi này chính là diện tích lâm nghiệp của bên mình, chú xem, diện tích lâm nghiệp của bên chúng ta quá lớn. Chú cũng biết cháu là từ đội sản xuất bên dưới đến rồi đó, trong đội sản xuất của chúng ta, nông dân rất ít trồng những loại cây đặc sản vùng, bởi vì đều là rừng, các đồng chí nông dân khai hoang rất vất vả.”
Cô lại lấy tình hình lợi nhuận năm nay của nhà máy gỗ bên Bắc Hà ra: “Chú xem, từ khi chúng ta mở nhà máy gỗ bên công xã Bắc Hà, công xã cũng vì đó mà thu hút được một lượng lớn tiền tài, lợi dụng khoản tiền này, năm nay công xã còn dự định làm trang trại nuôi lợn, còn đổi nông cụ mới cho các đại đội.”