Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Triệu đang kiềm chế tâm trạng kích động nghĩ đến một lát nữa làm sao thúc đẩy chuyện này, nghe thấy thư ký Ngụy nói như thế, nhất thời như bị nước lạnh dội vào mặt, tâm trạng tốt cũng bị ảnh hưởng.
Ông ta cau mày: “Tiểu Ngụy, vấn đề này tôi tự có chủ ý, cậu không cần quan tâm.”
“Cháu lo lắng cho chú, người Nam Bình bên này đều bài xích chú.”
Sắc mặt huyện trưởng Triệu trở nên rất khó coi: “Cậu nói thì hay lắm, vậy sao không toàn tâm toàn ý giúp đỡ tôi? Nhìn những việc cậu làm không thể lộ ra ngoài kia, đến bây giờ còn so đo với một nữ đồng chí, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu, ra ngoài!” Ông ta quyết định không thể dùng thư ký này nữa, chờ chuyện này xong sẽ điều cậu ta đi.
Vốn đang cân nhắc, bây giờ nhìn thấy tính tình này của cậu ta, quả không đủ cơ trí.
Không cần biết Tô Mạn thật lòng hay giả dối, người ta đến cửa, bạn cũng không thể nào đuổi người ta đi, bạn đuổi một Tô Mạn thì thôi, những người khác thấy được sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ nghĩ người huyện trưởng như ông ta nhỏ mọn, như vậy ai còn dám đến tìm ông ta nữa?
Đương nhiên, tốt xấu gì cũng là do ông ta dẫn đến, huyện trưởng Triệu cũng sẽ không làm quá khó coi, sau đó sẽ điều đi.
Thư ký Ngụy thấy sắc mặt huyện trưởng khó coi, cũng không dám ở lại văn phòng nữa, chỉ có thể cúi đầu ra ngoài văn phòng.
Bên phòng làm việc của bí thư Cao, Tô Mạn cũng rất kích động mời người đến.
Bí thư Cao ngạc nhiên: “Nhanh như thế đã nói xong rồi à? Không có xung đột gì?” Ông ta cảm thấy với tính cách đó của huyện trưởng Triệu, thế nào cũng sẽ không nhanh như thế thỏa hiệp.
Tô Mạn mới tốn bao nhiêu thời gian chứ?
“Cháu cũng không rõ ý tứ của huyện trưởng Triệu, ông ấy bảo cháu gọi chú đến đó để bàn lại, lãnh đạo, lát nữa chú phải giúp cháu một tay đấy, chuyện này chúng ta rèn sắt khi còn nóng, để thời gian dài, huyện trưởng Triệu lại đổi ý.”
Thuyết phục một người quan trọng nhất chính là nhân lúc đầu óc người đó nóng lên quyết định xuống, nếu cho họ cơ hội suy nghĩ, 99% sẽ xuất hiện biến cố.
Bí thư Cao: “Cháu thuyết phục ông ta như thế nào vậy?”
“Ăn ngay nói thật, lấy lý thu phục người.”
“…” Bí thư Cao đứng dậy, bưng chén trà của mình đi qua.
Thư ký Tôn cũng đi theo phía sau, ánh mắt nhìn Tô Mạn mang theo sùng bái, anh ta ở chỗ này gặp huyện trưởng Triệu cũng rất cố kỵ, biết tính tình của ông ta, làm ông ta nổi cáu, nhất định sẽ khiến bạn ngột ngạt.
Người ta từng làm thư ký, tài ăn nói giỏi, nói chuyện châm chọc người mà không để lại dấu vết gì, dạng người này thế mà bị Tô Mạn thuyết phục.
Ba người đến bên văn phòng của huyện trưởng Triệu, thư ký Tôn ở bên ngoài, Tô Mạn thì cùng bí thư Cao đi vào trong văn phòng.
Thư ký Tôn cảm thấy mình nên đi tìm Tô Mạn để học hỏi thêm, năng lực này của người ta, nếu như bản thân có thể học được mấy phần, không chừng cũng lên được làm lãnh đạo bí thư ưu tú.
Trong văn phòng, huyện trưởng Triệu nhìn bí thư Cao đến cũng không cho sắc mặt tốt gì.
Lần trước ở hội nghị sau khi vạch mặt, mọi người cũng không cần giả bộ tình cảm tốt gì, nên thế nào thì thế đó, có loại cảm giác vò mẻ không sợ rơi.
Cũng may bí thư Cao là người từng trải, cũng từng trải qua chuyện như huyện trưởng Triệu, cho nên có thể thông cảm với ông ta mấy phần, cho nên không so đo.
“Nghe Tiểu Tô nói, ông muốn tìm tôi bàn chuyện.”
Tô Mạn pha trà cho hai vị lãnh đạo: “Hai chú uống trà, vừa uống vừa nói.”
Huyện trưởng Triệu bưng cốc trà lên giả bộ uống một ngụm, sau đó để mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếng loảng xoảng, động tác mạnh làm cho nắp cốc thiếu chút nữa văng ra, trong mắt ông ta nhất thời lóe lên đau lòng.
Tô Mạn vội vàng để lại, nhìn qua: “Không mẻ.” Làm lãnh đạo cũng không dễ dàng, tức giận cũng không dám làm vỡ chén, mẻ rồi còn phải dùng tiếp.
Huyện trưởng Triệu ho khan một tiếng, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi vẫn muốn nói đến chuyện thành lập nhà xưởng công nghiệp nặng, chuyện này tôi không làm thì trong lòng tôi thấy không thoải mái, bí thư Cao, Triệu Quốc Bình tôi đến Nam Bình, đó cũng là vì xây dựng Nam Bình, trong tổ chức tin tưởng tôi, giao phó cho tôi quyền lợi này, các ông không thể tước đoạt quyền lợi đó của tôi, nếu không, tôi sẽ đến bên phía tổ chức tố cáo các người.”
Bí thư Cao: “…” Mắt nhìn sang Tô Mạn. Chuyện này là sao đây, không phải đã thương lượng gần xong rồi à?
Tô Mạn cười, người ta muốn cùng chú xung đột, cháu cũng không tiện cản.