Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Cao: “Đồng chí Quốc Bình, chuyện này không phải chúng tôi tước đoạt quyền lợi của ông, mà chính là tình hình hiện tại thật sự hạn chế, Nam Bình chúng ta không có điều kiện đấy, cũng không thể nào ăn không nói đó. Trước đó mấy năm trước Nam Bình chúng ta cũng học người ta luyện thép, còn lấy nồi sắt trong nhà dân chúng mang đi luyện, nhưng kết quả thì sao… Điều này chứng minh công nghiệp nặng không dễ làm như thế, chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế.”
Huyện trưởng Triệu cười lạnh: “Ở trong lòng những đồng chí khác, khó khăn cũng chỉ là không trở mình đi qua núi, ở trong lòng Triệu Quốc Bình tôi, ngay cả những ngọn núi tuyết gian nan hiểm trở kia, những lão tiền bối vẫn vượt qua được, không gì là không chiến thắng nổi, ông cứ nói đi, có thể làm được cái này hay không.”
Bí thư Cao thở dài: “Tôi vẫn nói câu kia, muốn ổn thỏa, Nam Bình không thể liều lĩnh mạo hiểm như thế, hiện tại Nam Bình không có tiền.”
Huyện trưởng Triệu nháy mắt với Tô Mạn.
Tô Mạn lập tức hiểu ý: “Hai vị lãnh đạo, hai chú đừng tranh nữa, nếu để cháu nói, cứ dựa theo ý định của cháu là được. Bí thư Cao cũng là một lòng vì Nam Bình, huyện trưởng Triệu, chú cũng đừng bướng bỉnh, chú cũng một lòng vì Nam Bình, chúng ta đều vì sự phát triển của Nam Bình, làm gì mà không phải là làm chứ? Thật ra xưởng đồ gia dụng cũng rất có tương lai, mọi người đều vì thành tích mà đổ xô đi làm công nghiệp nặng, chúng ta hi sinh đi làm công nghiệp nhẹ, đây không phải là tinh thần kính dâng sao?”
Huyện trưởng Triệu hừ lạnh một tiếng: “Cháu cũng đừng khuyên chú nữa, bí thư Cao của các cháu, nói không chừng lại định nói trong huyện không có điều kiện.”
Bí thư Cao: “… Có ý tưởng gì thì có thể bàn bạc, tôi cũng không phải người độc đoán như thế.”
Huyện trưởng Triệu nghiêm mặt đáp: “Tiểu Tô cháu nói suy nghĩ của mình cho bí thư Cao nghe qua đi, chú muốn nhìn xem, ông ta còn có lý do gì mà tước đoạt quyền lợi của chú nữa, nếu không phải vì Nam Bình, chú tuyệt đối sẽ không lui bước, nếu ngay cả một bước này Nam Bình cũng không cho, chú sẽ đến địa khu, đến trong tỉnh, chú muốn nhìn xem, rốt cuộc Nam Bình này là của ai.”
Lời này có phần hung ác.
Tuy đã cùng bí thư Cao nói qua về ý định của mình, nhưng cũng không hoàn toàn, lần này nói kỹ càng, cũng có ý tưởng trong đó.
Sau khi bí thư Cao nghe xong thì chấn động không thôi.
Ông ta cho rằng Tô Mạn chỉ làm mấy chuyện trẻ con, dẫn theo huyện trưởng Triệu chơi đùa, nhưng nếu thật sự để Tô Mạn làm thế, đó chính là chuyện lớn.
Ông ta có chút bận tâm, nếu chuyện lớn này mà thành, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu thất bại, vậy phải làm sao bây giờ?
“Có nắm chắc không, mặc dù thị trường lớn, nhưng khó khăn trùng điệp.”
“Lại là khó khăn?” Huyện trưởng Triệu tức quá hóa cười: “Ở trong mắt bí thư Cao, có chuyện gì không phải khó khăn? Bao nhiêu cái khó khăn này của ông, ông còn làm lãnh đạo kiểu gì nữa? Ông cũng đừng cùng tôi nói cái gì mà mở hội nghị huyện ủy, đến lúc đó còn không phải một câu nói của ông à?”
Bí thư Cao: “…” Huyện trưởng này đúng là giỏi ăn nói.
Tô Mạn: “Bí thư Cao, chú yên tâm đi, chỉ cần Nam Bình toàn lực ủng hộ, cháu có lòng tin rất lớn.”
Huyện trưởng Triệu: “Đề nghị này, tôi sẵn lòng thử một chút, vì nhìn vào hiện thực, tôi đã lui một bước rồi.”
Bí thư Cao còn có thể nói gì đây, trước đó đồng ý với Tô Mạn, hiện tại huyện trưởng Triệu còn cứng rắn như thế, vốn dĩ tính cách của ông ta ban đầu cũng không tính mạnh mẽ, hiện tại cũng muốn hòa thuận sống chung, lại có Tô Mạn bên này đánh cược, cũng không do dự nữa.
“Được rồi, chuyện này tôi đồng ý.”
Tô Mạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Huyện trưởng Triệu cũng thở ra một hơi, đến lâu như thế, cuối cùng cũng làm được thành công một chuyện.
Sau đó bầu không khí tương đối hòa hợp hơn, ba người bàn bạc qua xem nên triển khai như thế nào, chi tiết các phương diện đương nhiên không thể quyết định nhanh như thế, nhưng bên phía xưởng gia dụng muốn sắp xếp như thế nào, trong huyện cần phối hợp ra sao, sẽ phải nói chuyện.
Huyện trưởng Triệu đề nghị thành lập một nhóm nhỏ, ông ta là tổ trưởng, Tô Mạn làm phó tổ trưởng, sau đó tiến hành phân công.
Lúc phân công thì bắt đầu cãi cọ, huyện trưởng Triệu muốn quản nhiều chuyện: “Chú cũng không thể ngồi chơi xơi nước.”
Tô Mạn đáp: “Lúc tác chiến, Tư Lệnh không thể tự mình ra ngoài tiền tuyến, chú chính là Định Hải Thần Châm, phải trù tính toàn cục, chú đi xuống quản chuyện xưởng đồ gia dụng, chuyện trong huyện sao đây.”