Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Cao cũng không muốn để huyện trưởng Triệu lẫn vào: “Ông Triệu à, ông chính là huyện trưởng đấy, trong công văn quy định, lãnh đạo trong huyện không thể tùy tiện nhúng tay quản lý công việc trong xưởng, chúng ta không thể làm trái.”
Huyện trưởng Triệu lại có chút không vui.
Tô Mạn nói tiếp: “Bí thư Cao, hay là để cháu bàn bạc trước với huyện trưởng Triệu, sau đó lại báo cáo với chú?”
Đây là muốn bàn bạc riêng với huyện trưởng Triệu.
Bí thư Cao biết cô có cách, đoán chừng là thấy mình ở đây nên không nói được.
Mặc dù ông ta cảm thấy tò mò, nhưng chuyện này đã quyết định, đương nhiên hy vọng lão Triệu không trộn lẫn linh tinh vào, Tô Mạn có thể thuyết phục lão Triệu, đó là tốt nhất.
“Tôi trở về văn phòng trước, buổi chiều chúng ta lại chính thức thương lượng, sau đó triển khai cuộc họp.”
Chờ bí thư Cao đi rồi, huyện trưởng Triệu lập tức phát tác: “Tiểu Tô, chú không thể chuyện gì cũng mặc kệ.”
“Đâu có thể để chú ở ngoài, chú quản chuyện lớn.” Tô Mạn trịnh trọng nói: “Vừa rồi có bí thư Cao ở đây, cho nên cháu cũng không tiện nói, trong kế hoạch của cháu, xưởng đồ gia dụng không phải quá trọng yếu, quan trọng là các chính sách của huyện và các tư nguyên. Nếu chú nhúng tay vào xưởng đồ gia dụng, đến lúc đó người khác sẽ thấy chú như thế nào. Đến lúc đó chú muốn ra tay giúp đỡ xưởng đồ gia dụng, có phải bọn họ sẽ nói chú có tư tâm? Chỉ khi chú công chính ở trên địa vị, mới có thể quang minh chính đại làm việc này. Dù sao chú là tổ trưởng, sau khi việc hoàn thành, công lao của chú cũng không ai cướp được, cần gì phải quản loại chuyện nhỏ đó?”
Thấy huyện trưởng Triệu do dự, Tô Mạn nói thêm: “Không nói đến những cái khác, đến lúc đó chúng ta còn có thể thật sự không cho trong huyện một phân tiền nào ư? Còn có các cánh rừng, lúc chúng ta không có tiền thì chỉ có thể ký sổ, còn có phê chuẩn các mục đất trống, những chuyện này cần chú đến làm chủ, chú quản những chuyện nhỏ, những chuyện lớn này ai đến quản, để bí thư Cao quản ư?”
“Không thể nào, chuyện chúng ta, chúng ta quản.”
Tô Mạn chắc chắn đáp: “Chính là thế, đến lúc đó chúng ta hướng về một mục tiêu, làm ít công to, hơn nữa, huyện trưởng Triệu, chú còn chưa tin năng lực của cháu ư?”
“Không phải.” Hiện tại ăn chung nồi cơm, thái độ của huyện trưởng Triệu với Tô Mạn cũng tốt hơn nhiều: “Con người chú có thói quen chuyện gì cũng làm, thích làm nhiều việc.”
Tô Mạn lý giải, trước kia vẫn luôn làm thư ký, không phải là cúi đầu làm việc ư? Hơn nữa chuyện gì cũng phải nắm giữ mới thuận lợi báo cáo cho lãnh đạo, việc này tạo thành thói quen, thói quen khó đổi.
Cô ý tứ sâu xa đáp: “Huyện trưởng Triệu, chú chính là lãnh đạo, hiện tại dưới tay chú có nhiều người để dùng như vậy, đâu cần mọi việc đều đích thân đi làm. Nếu như chú ôm đồm nhiều việc, chẳng phải mệt chết hay sao? Cháu nói thật với chú, bến tàu Nam Bình, còn cả sáu con đường kia, lãnh đạo chỉ nói một câu. Nếu không sao trước đó bí thư Lâm vừa có thể sửa bến tàu, vừa có thể sửa đường, lại còn chăn heo? Hơn nữa, nhân cơ hội này, chẳng phải chú cũng có thể quen thuộc với các phòng ban trong huyện à?”
Huyện trưởng Triệu nghe vào trong tai, cảm thấy Tô Mạn nói có lý.
Ông ta quả thật có thói quen như vậy, sau khi bỏ đi thói quen này, đầu óc ông ta tỉnh táo hơn: “Trước tiên cứ làm thế đi, đến lúc đó nếu cháu làm không được, chú lại đi ra.”
Sau khi hai người bàn bạc xong, thì đi tìm bí thư Cao quyết định chuyện này.
Bí thư Cao còn chưa uống xong một chén trà đã thấy bọn họ bàn bạc xong, hơn nữa còn phân công chính xác, Tô Mạn toàn quyền phụ trách các công việc trong xưởng đồ gia dụng, huyện trưởng Triệu chỉ phụ trách giám sát công việc, phối hợp trong huyện.
Ánh mắt bí thư Cao nhìn Tô Mạn lộ ra mê man.
Làm sao cô có thể thuyết phục được lão Triệu?
Đương nhiên không quan tâm thuyết phục như thế nào, dù sao chuyện này cũng được định xuống.
Buổi chiều bí thư Cao lại mở một hội nghị huyện ủy.
Các lãnh đạo đơn vị đều bo bo giữ mình, lần trước tan rã trong không vui, sao lần này lại họp nữa, phó huyện trưởng quản lý tài vụ rất lo lắng, sợ trong huyện nhìn chằm chằm vào chút tiền kia của ông ta.
Sau khi đến phòng họp, từng người đều cẩn thận.
Bí thư Cao cười nói: “Hội nghị hôm nay sẽ do huyện trưởng Triệu chủ trì.”
Huyện trưởng Triệu bưng cốc trà ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt uy nghiêm nhìn những người khác, sau đó dựa vào đề nghị của Tô Mạn nhắc đến kế hoạch phát triển xưởng đồ gia dụng thành quê hương của đồ gia dụng.