Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đơn vị bên dưới nghe đến mơ hồ, cảm thấy huyện trưởng Triệu này rất biết tưởng tượng, trước đó là xây dựng nhà máy công nghiệp nặng, đảo mắt là nghĩ đến quê hương đồ gia dụng, kế hoạch nhà xưởng vạn người.
May mà không cần trong huyện bỏ tiền, cho nên không ai đưa ra ý kiến phản đối.
Kinh ngạc nhất chính là mấy lãnh đạo nhà xưởng, bọn họ đã chết lặng.
Tô Mạn thật sự làm thành, huyện trưởng Triệu còn vô cùng phối hợp.
Hội nghị lần này rất thuận lợi, không ai phản đối, chuyện này cứ thế được quyết định, trong hội nghị còn sắp xếp công việc tiếp theo.
Hiện tại khắp nơi băng tuyết ngập trời, chuẩn bị bước sang năm mới, chuyện này cũng chỉ có thể để lại đầu xuân làm, nhưng kế hoạch phải được chuẩn bị kỹ càng từ trước, đây chính là chức trách của Tô Mạn, bên cô chuẩn bị tốt kế hoạch, đầu xuân trong huyện sẽ toàn lực phối hợp.
Lần này dưới sự đồng ý của toàn bộ mọi người, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc viên mãn, xem như là lần đầu hài hòa.
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng huyện trưởng Triệu cũng tốt hơn, đưa ra ý kiến mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.
Mọi người vui vẻ vây quanh hai bàn, nhao nhao mời nước lọc huyện trưởng Triệu.
Lúc này huyện trưởng Triệu có chút hăng hái, cười cùng chạm cốc với mọi người.
Tô Mạn cũng trở thành hồng nhân, không cần biết chuyện này có làm thành hay không, xưởng đồ gia dụng có thể được huyện coi trọng như vậy, cũng nói lên địa vị của nó trong huyện.
Tô Mạn uống mấy cốc nước lọc với mọi người: “Sau này còn mong mọi người quan tâm hơn.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Sau khi tụ hội kết thúc, đám người xưởng trưởng Chu sững sờ theo chân Tô Mạn đến xưởng đồ gia dụng.
Tô Mạn: “Mấy chú làm gì thế, bây giờ cháu bận lắm.”
“Biết là cháu bận rộn, nhưng Tiểu Tô à, rốt cuộc cháu xử lý chuyện này như nào? Về sau những đơn vị khác làm sao đây?” Xưởng trưởng Chu có chút bận tâm.
Tô Mạn: “Cụ thể ư? Cũng không có gì, chính là huyện trưởng Triệu cảm thấy đề nghị của cháu rất có tính xây dựng, cho nên đồng ý, còn những đơn vị khác, các chú nên vui, về sau thật sự xây dựng nơi này thành quê hương của đồ gia dụng, nhà xưởng vạn người trong huyện, không nói đến đồ bảo hộ lao động, cũng là chính bọn họ có tiền lương, có phải cũng sẽ đi mua quần áo cho mình? Chỉ riêng bản địa, các chú có thể bán được rất nhiều quần áo, ngoài ra còn có lò gạch, quê hương của đồ gia dụng quy mô bao lớn đây, nhà xưởng còn cả ký túc xá… Những chuyện này cũng không cần cháu nhiều lời nhỉ.”
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu liên tục gật đầu, có loại ảo giác gà chó lên trời.
Xưởng trưởng Trần vội nói: “Bên chú thì sao?”
“Các chú thì lại không cần phải nói, chúng ta làm quê hương của đồ gia dụng, đương nhiên phải có đặc sắc, đến lúc đó cần một lượng lớn sợi vải lanh và bông, nhà xưởng bên chú và bên cháu sẽ hình thành quan hệ hợp tác tốt.” Chính là kiểu lấy trước trả tiền sau.
Nghe Tô Mạn nói xong, cuối cùng trong lòng những nhà khác cũng buông lỏng, bọn họ chỉ lo lắng đến lúc đó trong huyện phát triển mạnh xưởng đồ gia dụng, những nhà khác giống như đứa nhỏ mồ côi không mẹ.
Có những lời này của Tiểu Tô, bọn họ an tâm.
…
Đuổi những xưởng trưởng kia đi, Tô Mạn lập tức tổ chức đại hội với các quản lý trong xưởng, chỉ cần là nhân viên quản lý thì đều được tham gia, cho dù là tiểu tổ trưởng cũng đến phòng họp.
Mọi người nhìn vẻ mặt phấn khởi của Tô Mạn, vừa nhìn là biết có chuyện vui, rối rít hiếu kỳ.
Còn có người hỏi Tô Tam Trụ, có biết vì sao xưởng trưởng Tô lại vui như thế không.
Tô Tam Trụ mờ mịt lắc đầu.
Trên đài, Tô Mạn viết xuống mấy chữ “Quê hương đồ gia dụng” lên bảng đen.
“Các đồng chí, nói cho mọi người biết một tin tức tốt, hôm nay huyện ủy vừa họp để đưa ra một quyết định, trong huyện quyết định dựa vào xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng ta làm cơ sở, thành lập quê hương của đồ gia dụng, mọi người biết điều đó có ý nghĩa gì không? Điều đó có nghĩa, sau này, xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng ta chính là đơn vị nhận được sự coi trọng của trong huyện. Về sau huyện sẽ hết lòng ủng hộ chúng ta, hơn nữa nhà xưởng của chúng ta sẽ duy trì tốc độ mở rộng nhanh chóng, thành nhà xưởng mấy ngàn người, thậm chí là vạn công nhân.”
Người phía dưới nghe đến trợn mắt há mồm.
Nhất là đám người cán bộ nhỏ như Tô Tam Trụ, căn bản không cách nào tưởng tượng ra loại chuyện đó.