Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà đám người phó xưởng trưởng như Tưởng Hiểu Lượng bởi vì nghe hiểu, cho nên mới khiếp sợ. Trước đó hình như trong cuộc họp, bọn họ đã nghe xưởng trưởng Tô nói qua, chẳng qua khi đó là lý tưởng, mà bây giờ thành hiện thực? Hơn nữa trong huyện còn đồng ý?
Chẳng lẽ trước đó xưởng trưởng Tô nói những lời này là đã nghe được một số phong thanh ư?
Nực cười là khi đó bọn họ cảm thấy đây là mục tiêu không cách nào hoàn thành, kết quả xưởng trưởng Tô người ta thật sự coi đây là một kế hoạch để phấn đấu.
Đây chính là chênh lệch.
Sau khi Tô Mạn phân tích cho bọn họ về quê hương của đồ gia dụng, nói rõ kỳ ngộ và tính khiêu chiến trong này.
Kỳ ngộ chính là về sau xưởng đồ gia dụng Nam Bình sẽ mở rộng quy mô hơn, những cán bộ như bọn họ, trách nhiệm sẽ càng nặng nề hơn, theo đó cũng là cơ hội của bọn họ, nhà xưởng lớn, chức vị của bọn họ cũng tăng cao.
Nếu như thành nhà xưởng vạn người, sau này dù là một chủ nhiệm cũng vẻ vang hơn tổ trưởng của nhà xưởng mấy trăm người.
“Trước khi đó, mọi người phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, các bộ phận nhất định phải phối hợp làm việc với nhau cho tốt, nhất là bên phía sản xuất, hiện nay nhà xưởng chúng ta đang trong giai đoạn thiếu hụt nhân tài, ngoài ra tôi cũng muốn thành lập bộ phận thiết kế, chuyên môn thiết kế kiểu dáng mới cho đồ gia dụng, tôi sẽ tuyển người trong xưởng, cũng sẽ tuyển ở bên ngoài, xưởng trưởng Trần, phải chú ý hơn đến phương diện nhân tài, mặt khác những thợ phụ đó cũng phải nhanh chóng học thành tài, sẵn lòng chịu khổ để sớm học xong, sang năm cần lên tay thợ chính.”
Trần Minh Hoa vô cùng kích động.
Sau đó Tô Mạn còn để bộ phận tiêu thụ bồi dưỡng nhân viên bán hàng, thay đổi chiến lược.
“Phải học được cách quảng cáo, tuyên truyền, tôi chuẩn bị tặng cho các rạp chiếu bóng trong tỉnh một lô ghế dài xem phim, để mỗi lần trước khi chiếu phim, bọn họ phát một phần phụ đề về đồ gia dụng Nam Bình chúng ta, bộ phận tiêu thụ các anh có ý tưởng gì hay cũng có thể nhắc đến, một khi quyết định sẽ không hạn chế phần thưởng.”
Tưởng Hiểu Lượng kích động đến đỏ mặt: “Bộ phận tiêu thụ toàn lực ứng phó.”
Tô Mạn sắp xếp cho từng bộ phận, đủ các công việc, tuyển người, huấn luyện người, sưu tầm tư liệu.
Đối với việc biến đồ gia dụng Nam Bình thành quê hương của đồ gia dụng, huyện trưởng Triệu vô cùng nhiệt tình.
Cho dù biết thời tiết băng tuyết đầy trời không thích hợp cũng mỗi ngày tìm Tô Mạn bàn bạc xem làm thế nào, trong huyện cần phối hợp gì.
Tô Mạn: “Đầu tiên là đất trống, chỗ đất trống bên bến tàu Nam Bình kia, tốt nhất chúng ta nên lấy được, sau này chúng ta vận chuyển qua đường thủy mới dễ dàng chuyển được số lượng lớn ra ngoài.”
Huyện trưởng Triệu nói: “Hình như chỗ đất trống đó trong huyện có quy hoạch.”
“Vì thế động tác của chúng ta phải nhanh, trước khi bọn họ còn chưa định ra, chúng ta phải định ra trước.”
Tô Mạn dùng từ chúng ta, trói huyện trưởng Triệu chung một chỗ để phân chia phe cánh, để ông ta có thể dụng tâm đi tranh đoạt tư nguyên.
Cô đương nhiên biết khu đất trống đó trong huyện nhất định sẽ dùng đến để làm nhà kho, nếu như trong huyện không thông qua kế hoạch này của cô, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc đi tranh. Thế nhưng bây giờ trong huyện đã thông qua kế hoạch quê hương của xưởng gia dụng, đương nhiên các phương diện tư nguyên sẽ tăng cường ủng hộ, nếu không còn ý nghĩ gì nữa?
Huyện trưởng Triệu cũng cân nhắc đến vấn đề này, mặc dù ông ta là huyện trưởng huyện Nam Bình, nhưng ông ta rất muốn hoàn thành kế hoạch quê hương đồ gia dụng kia: “Chuyện đất trống chú sẽ đi làm, cần nhiều không?”
“Bên phía hướng tây có một khu vực, tốt nhất là lấy hết được, mục tiêu của chúng ta là nhà xưởng vạn người, đến lúc đó cũng không thể tách vạn người ra.”
Huyện trưởng Triệu gật đầu.
“Mặt khác trong huyện nên phát thông báo xuống cho mỗi công xã, trưng dụng cánh rừng của bọn họ, hiện tại xưởng đồ gia dụng muốn phát triển cần dùng không ít tiền, chúng ta không thể lập tức lấy ngay được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể dùng trước, sau đó kết toán.”
Chuyện này nếu như xưởng đồ gia dụng ra mặt cũng không dễ đàm phán, nhưng trong huyện thì khác, đồ đều là của nhà nước, nhà nước đương nhiên cũng bao gồm trong huyện, trong huyện làm đảm bảo trước dùng sau đưa tiền, vậy thì đơn giản.
Huyện trưởng Triệu nói: “Chuyện này không vấn đề gì.”
Trong lòng Tô Mạn thoải mái, dựa lưng vào đại thụ tiện hóng mát.
“Còn có một điểm rất quan trọng, huyện trưởng Triệu, chuyện này chúng ta có thể tiến thêm một bước, nhận được sự hỗ trợ ở trong tỉnh không?”
Huyện trưởng Triệu: “…”