Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 604 - Chương 604 - Ruồi Bọ

Chương 604 - Ruồi bọ
Chương 604 - Ruồi bọ

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Bởi vì trước đó không lâu mới gặp mặt, cho nên lần gặp gỡ này, Tô Mạn cũng không vui vẻ như lần trước, ngược lại Thôi Hướng Bắc nở nụ cười.

“Khi nào thì xuất phát?”

“Anh đi cùng với một chú, cho nên định đi chuyến tàu đêm mai.”

Tô Mạn nói: “Nhanh như vậy ư, vậy xế chiều ngày mai, chẳng phải anh sẽ lên đường ư?”

Thôi Hướng Bắc gật đầu, cho rằng Tô Mạn không nỡ anh, cho nên an ủi: “Sau khi ăn tết, anh sẽ về thăm em.”

“Không sao, không cần phải gấp, chúng ta có nhiều cơ hội gặp mặt.”

Đầu năm bận rộn công việc, có gặp hay không, không quan trọng.

Thôi Hướng Bắc cảm thấy Tô Mạn đối xử với mình quá tốt.

Bởi vì Thôi Hướng Bắc đến bên này, cho nên Tô Mạn không ăn ở căn tin, hai người đạp xe đến nhà ăn quốc doanh ăn cơm.

“Hiện tại mỗi đại đội sản xuất vẫn còn săn bắn, nhà ăn quốc doanh của chỗ chúng ta không ngừng được cung cấp thịt heo đầy đủ, còn có thể cung ứng các loại canh, biết anh tới, em đã sớm để cho người ta nấu một bát canh gà rừng rồi, bồi bổ cho anh.”

Thôi Hướng Bắc cong môi cười, lúc ngồi trên xe đạp, hiếm khi to gan để tay Tô Mạn vào trong túi áo của mình.

Tô Mạn từ phía sau đưa lưng vòng tay ra trước, để vào hai bên túi áo anh: “Bị người ta nhìn thấy thì ngại lắm.”

“Vậy em tựa mặt vào trên lưng anh, bọn họ không thấy em, chỉ cười một mình anh thôi.”

Tô Mạn bật cười, thật đúng là tựa lưng vào sau lưng anh, không phải vì che mặt, mà vì chắn gió.

Bởi vì cuộc sống của người dân Nam Bình trôi qua rất tốt, cộng thêm người từ chỗ khác đến đây, cho nên quán cơm quốc doanh của Nam Bình rất đông.

Chẳng qua cho dù buôn bán đông nghịt, nhưng lúc Tô Mạn đến luôn có chỗ thuộc về mình.

Canh gà rừng nóng hổi đã bưng lên, bởi vì hầm trong thời gian dài, đã thơm ngào ngạt.

Người bên cạnh ngửi đều nuốt nước miếng, hỏi bọn họ còn cung ứng không.

Nhân viên phục vụ trợn mắt: “Đó là xưởng trưởng Tô tự mua gà đến hầm.”

Những người khác đều hâm mộ nhìn bàn bên chỗ bọn họ.

Thôi Hướng Bắc cười đưa đùi gà cho Tô Mạn: “Em ăn nhiều vào, bình thường anh ăn rất nhiều thứ này rồi.”

Tô Mạn cười trêu: “Đúng thế, lúc trước ở Đại Kiều Loan, anh quả thực ăn nhiều thứ này.”

Thôi Hướng Bắc: “…” Có một số chuyện muốn quên cũng không quên được.

Tô Mạn cười gắp cho anh một cái đùi: “Anh cũng ăn đi, anh phải ăn như em.”

Thôi Hướng Bắc cảm thấy mình đã đủ no rồi.

Một bát canh nóng hổi, cả hai người đều cảm thấy ấm áp hơn.

Lúc hai người đang ăn vui vẻ, một người ngồi xuống bàn, là Ngụy Quang Minh.

Ngụy Quang Minh nhìn thấy Tô Mạn thì kinh ngạc nói: “Ôi đồng chí Tô Mạn, trùng hợp như thế, cô cũng đến nơi này ăn à, sớm biết thì chúng ta hẹn nhau đi, chúng ta còn có thể như trước kia vừa ăn vừa nói chuyện.”

Anh ta nói xong còn cố ý nhìn Thôi Hướng Bắc: “Đây chính là đối tượng của cô à?”

Thôi Hướng Bắc ngẩng đầu nhìn anh ta, cau mày, sau đó nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn giới thiệu: “Đây là thư ký của huyện trưởng.”

Thư ký Ngụy cười: “Tôi là Ngụy Quang Minh, thư ký của huyện trưởng Triệu, đồng chí, anh là đối tượng của đồng chí Tô Mạn nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Thôi Hướng Bắc nghe được trong lời nói kia, trong lòng thấy không thoải mái, cảm thấy người này không có ý tốt gì, anh cau mày, trong lòng suy đoán Tô Mạn sẽ chán ghét kiểu người đó, cho nên cũng không cho anh ta sắc mặt tốt.

“Thư ký huyện trưởng thì sao?”

Thư ký Ngụy sầm mặt.

Tô Mạn: “Thư ký Ngụy, thật đúng là không khéo, tôi còn muốn ăn cơm, không có thời gian chào hỏi anh, có muốn ngày mai tôi đến văn phòng của huyện trưởng Triều trò chuyện tiếp?”

Nghe ra uy hiếp trong lời nói của Tô Mạn, Ngụy Quang Minh hừ lạnh trong lòng, anh ta chính là nhờ người giúp đỡ nhìn chằm chằm khi nào đối tượng của Tô Mạn trở về, mới cố ý đến, còn bị vả mặt như thế?

“Tôi biết, đây chẳng phải là trùng hợp gặp được à?” Ngụy Quang Minh cười nói: “Đồng chí Tô Mạn, có khả năng cô không biết, mấy ngày nữa tôi đi rồi, còn chưa đến một năm, huyện trưởng Triệu đã sắp xếp cho tôi đến một huyện thành khác làm chủ nhiệm, tôi nghĩ nhân lúc mình còn ở đây gặp mặt cô nhiều hơn, sau này không còn cơ hội nữa.”

Tô Mạn đã hiểu vì sao lá gan của anh ta lại lớn như thế, đây là biết mình chuẩn bị đi, cho rằng bản thân không có cơ hội trừng trị anh ta. Cho nên trước khi đi cố ý để cô đến làm ghê tởm.

Tô Mạn cảm thấy rất buồn cười, chẳng lẽ Ngụy Quang Minh này không biết trước khi sự việc được quyết định thì bất kỳ tình huống nào cũng xảy ra à?

Bình Luận (0)
Comment