Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô cười: “Vậy thì chúc mừng thư ký Ngụy.”
“Chưa nói đến chúc mừng, nói đến thì tôi rất luyến tiếc nơi này, nhất là đồng chí Tô Mạn cô, thời gian chúng ta cộng tác, trong lòng tôi luôn ghi nhớ, nhưng thứ như duyên phận, tôi cũng không thể cưỡng cầu.”
Rầm một tiếng, Thôi Hướng Bắc ở bên cạnh đặt bát đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Quang Minh: “Vị đồng chí này, nói chuyện phải chú ý một chút, đừng nên nói lung tung!”
Ngụy Quang Minh cũng không sợ, nếu thật sự bị thằng nhóc này đánh mới tốt, trước khi đi để đối tượng của Tô Mạn ăn thiệt thòi lớn, đưa đến cục cảnh sát, cán bộ đánh nhau không phải chuyện nhỏ.
Tô Mạn: “Uống hết canh đi.”
Thôi Hướng Bắc cúi đầu ăn canh, chỉ cho Ngụy Quang Minh một ánh mắt.
Tô Mạn nhìn Ngụy Quang Minh rồi nói: “Thư ký Ngụy thật đúng là nhớ ăn không nhớ đánh, bây giờ anh lập tức biến mất trước mặt tôi, anh còn có thể đi, nếu như không muốn đi, tôi có thể giúp anh nói với huyện trưởng Triệu một câu để anh ở lại, anh biết hiện tại tôi và huyện trưởng Triệu cũng xem như rất quen.”
Nghe được uy hiếp của Tô Mạn, sắc mặt Ngụy Quang Minh thay đổi.
Anh ta biết hiện tại huyện trưởng Triệu rất coi trọng Tô Mạn, mỗi lần Tô Mạn đến bàn chuyện, người làm thư ký như anh ta còn không để vào trong phòng làm việc, công việc của huyện trưởng Triệu, anh ta cũng không thể tham dự.
Huyện trưởng Triệu vội vã điều anh ta đi như thế chính là vì để trong lòng Tô Mạn thoải mái hơn.
Nếu không phải vì những thứ này, anh ta cũng không nghĩ đến việc trước khi đi khiến cho Tô Mạn khó chịu, Ngụy Quang Minh anh ta chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy, lúc trước hùng tâm tráng chí đến, lúc này xám xịt rời đi, cục tức này anh ta nuốt không trôi, trong lòng bực bội.
Sau khi Tô Mạn nói ra uy hiếp, anh ta cũng không dám cược huyện trưởng Triệu coi trọng mình, đứng lên hừ một tiếng rời đi.
Dù sao hôm nay anh ta cũng không đến đây uổng công, anh ta cũng không tin trong lòng đối tượng của Tô Mạn sẽ thấy thoải mái, để cho bọn họ ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt, để cho người ta biết tác phong của Tô Mạn có vấn đề, cho nên mới cùng người yêu chia tay.
Sắc mặt Tô Mạn không chút thay đổi nhìn bóng lưng anh ta, sau đó tiếp tục uống canh, nếu không muốn đi, vậy thì chớ đi, người này làm cán bộ chính là hại dân.
Thôi Hướng Bắc đột nhiên đứng lên.
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm gì thế? Tức giận à?” Chuyện này mà cũng bị châm ngòi, vậy thì quá ngốc.
“Không, anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em chờ anh một lát.”
Tô Mạn nheo mắt, đoán được anh muốn làm gì rồi: “Không cho phép xúc động, em sẽ giải quyết, anh tin đi, một đầu ngón tay út của em cũng có thể bóp chết anh ta.”
“Không, anh chỉ đi mua ít đồ cho em, đảm bảo không gây chuyện.” Thôi Hướng Bắc nghiêm túc cam đoan.
Sau đó vội vàng rời đi.
Hai mươi phút sau, Thôi Hướng Bắc trở lại, cả người nhẹ nhõm, trên tay còn có xâu đường hồ lô.
Nhìn như thật sự đi mua đồ.
“Vừa rồi anh nhìn thấy ở hợp tác xã, nhất định đồng chí nữ các em thích ăn.”
“Anh là đi mua thứ này?”
Tô Mạn quan sát anh tỉ mỉ, thật đúng là không nhìn ra dấu vết cùng người ta đánh nhau.
Thôi Hướng Bắc bị nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Tô Mạn cười, cũng mặc kệ, không quan tâm anh đã làm gì, chính mình ít chuyện là được, cô ăn một viên mứt quả, sau đó để ở bên miệng Thôi Hướng Bắc, để anh cũng ăn một viên.
Cầm mứt quả, hai người rời khỏi tiệm cơm, vừa ra khỏi tiệm cơm không lâu thì nghe thấy người qua đường nhắc đến, vừa rồi ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy một người bị bịt bao tải đánh, kinh động đến cả đồng chí công an, còn phải đưa đến bệnh viện.
Tô Mạn vô thức nhìn sang Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc lại nhìn lên trời.
“Là anh hả.” Tô Mạn hỏi.
Thôi Hướng Bắc chột dạ: “Là anh, nhưng em yên tâm, anh không để anh ta nhìn thấy mặt mình, cũng không để ai khác nhìn thấy anh, em đừng nóng giận, anh sẽ sửa, nếu dựa theo tính tình của anh trước kia, sớm ở nhà ăn, cho anh ta một cước đạp bay, dám bắt nạt em, anh hận không thể đánh chết anh ta.”
Vừa rồi nếu không phải Tô Mạn ngồi bên cạnh anh, anh thật sự không nhịn được.
Anh là đàn ông, đương nhiên nghe ra người đàn ông kia cố ý ở trước mặt anh làm xấu Tô Mạn, nếu như anh là người hồ đồ, lúc này chẳng phải sẽ ầm ĩ với Tô Mạn, nếu chuyện này vỡ lở ra, sau này không tốt cho thanh danh của Tô Mạn.
Nhìn dáng vẻ chó chết của tên kia, anh thiếu chút nữa đã không nhịn được.