Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn thầm nghĩ trong đầu Thôi Hướng Bắc cũng không phải toàn chuyện yêu đương, vẫn còn biết duy trì những quan hệ khác. Cô vui vẻ đồng ý.
Anh mời xưởng trưởng Cao, thêm cả anh cả anh ba của Tô Mạn và phó huyện trưởng Trình đi ăn cơm.
Trong tiệm cơm quốc doanh, mọi người ngồi quanh một chiếc bàn.
Xưởng trưởng Cao nháy mắt ra hiệu với Thôi Hướng Bắc: “Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy nhỉ, vừa đi cái là không có tin tức gì luôn.”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Cháu rất muốn gọi điện cho chú, nhưng mà cả tuần chỉ có một lần gọi điện thoại, cháu tiết kiệm để gọi cho Tô Mạn.”
Xưởng trưởng Cao chỉ vào Thôi Hướng Bắc nói: “Tiểu Tô cháu xem này, cháu nghe nó nói gì kìa, cháu để ý nó điểm nào vậy?”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Rất thành thực.”
Xưởng trưởng Cao: “…”
Tô Đại Trụ thì nhăn mày nhăn mặt, không có chút ôn hòa nào với Thôi Hướng Bắc: “Thành thực cái gì, chưa thấy ai xảo trá như vậy. Lừa gạt em gái tôi đi lúc nào mà tôi không biết.”
Thôi Hướng Bắc vẫn rất thật thà đối đáp anh vợ: “Chẳng phải do tầm mắt của anh Đại Trụ cao ư, em sợ anh coi thường em nên chỉ có thể lén lút thôi.”
Tô Đại Trụ nghe vậy thì có hơi ngại: “Tôi không phải người như thế đâu.”
Lúc Tô Tam Trụ nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tình yêu của Thôi Hướng Bắc dành cho em gái mình, anh ta xấu hổ không dám nhìn. Anh ta rất muốn hỏi Thôi Hướng Bắc có biết là, em gái anh ta chưa nghĩ đến chuyện kết hôn không.
Phó huyện trưởng Trình nói: “Tôi đã nói rồi, lúc đầu nhìn bọn họ cùng nhau làm việc cực kỳ hợp nhau, ai mà nghĩ rằng lại phát triển đến nước này rồi. Hơn nữa đều có triển vọng như thế này.”
Xưởng trưởng Cao đáp: “Đây là may mắn có tôi, nếu không lúc trước Tiểu Thôi bị điều đi địa khu, bọn họ đâu có chuyện này.”
Thôi Hướng Bắc nâng cốc chạm cốc với ông ấy: “Cảm ơn xưởng trưởng Cao.”
Xưởng trưởng Cao được yêu thương mà lo sợ, nhìn Tô Mạn đáp: “Đây là lần đầu nó đối xử với chú tốt như này đấy. Trước đây thái độ của nó với chú kém lắm, nếu không phải nó có kỹ thuật tốt thì chú đã sớm đuổi nó đi rồi.”
Tô Mạn cười. Như thế mới bảo Thôi Hướng Bắc thông minh, thời đại này chú trọng vào kỹ thuật và sản xuất, người học kỹ thuật nịnh hót thì nhiều nhưng sao bì được với người có kỹ thuật nổi trội.
Có kỹ thuật vượt trội thì đi đến đâu cũng được hưởng lợi.
Ăn cơm xong, Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ đều đi về làm việc, phó huyện trưởng Trình cũng về đơn vị. Còn xưởng trưởng Cao bị Thôi Hướng Bắc giữ lại, lấy cớ đi vệ sinh, hai người chạy ra ngoài nói chuyện: “Xưởng trưởng Cao, cháu phải nhờ cậy chú. Bình thường Tô Mạn bị người ta bắt nạt, chú phải nói với cháu một tiếng. Cháu biết là chú với cô ấy tiếp xúc nhiều, không có chuyện gì giấu được chú.”
Xưởng trưởng Cao nghe thế thì nghĩ tới không biết Thôi Hướng Bắc đã biết được chuyện gì rồi, ông ấy nghĩ đến chuyện Ngụy Quang Minh bị đánh: “Vậy thư ký Ngụy là do cháu đánh đúng không.”
Thôi Hướng Bắc sững sờ, muốn phủ nhận. Kết quả thì lại thấy thế không đúng, sao lão Cao lại cảm thấy là anh đánh nhỉ, chuyện ngày hôm qua Tô Mạn cũng không thể nói cho lão Cao.
Vậy chắc là trước đây tên khốn kia đã làm chuyện gì rồi.
Sắc mặt anh rất tệ.
Xưởng trưởng Cao tưởng rằng anh vì chuyện trước đây Ngụy Quang Minh làm mà tức giận, lo lắng rằng anh hiểu nhầm Tô Mạn liền nói: “Cháu đừng nghĩ nhiều, Tiểu Tô là người thế nào mà cháu còn không biết sao? Tên họ Ngụy kia lòng dạ không đàng hoàng, muốn mượn cớ giúp Tiểu Tô để đạt được mục đích khác nên mới rắp tâm tiếp cận Tiểu Tô, lúc Tiểu Tô nhận ra thì đã mau chóng đi phản ánh với huyện rồi. Hiện tại bên huyện đã chuẩn bị điều cậu ta đi.”
“Thứ chó má!” Sau khi Thôi Hướng Bắc nghe được những lời này, trong chốc lát anh tức giận tới nỗi đạp chân vào hòn đá bên cạnh.
Anh cảm thấy hôm qua mình ra tay còn nhẹ lắm, nên để cái tên chó má kia nằm viện mười ngày nửa tháng.
“Cháu đánh thật à?”
“… Nếu cháu mà đánh thì bây giờ anh ta không thể tỉnh lại được đâu.”
Xưởng trưởng Cao không tán đồng nói: “Đứng nói bừa, người trẻ không nên bốc đồng, làm chuyện gì cũng cần suy xét. Cháu phải đến tuổi của chú mới biết, không có chuyện gì không thể nhịn.”
Thôi Hướng Bắc nắm chặt nắm đấm, chuyện này không nhịn được.
Lần sau đừng để anh gặp phải tên họ Ngụy kia, nếu không thì anh phải đánh anh ta thêm một trận nữa mới xả được cơn tức.
“Chú giúp cháu coi chừng chút nhé, cô ấy có bị tủi thân thì chú nói với cháu.”
Xưởng trưởng Cao cười: “Được rồi, được rồi, nhất định chú sẽ nói cho cháu. Có điều chú thấy thì Tiểu Tô không thể bị tủi thân đâu.”
Con bé không khiến người ta tủi thân là đã tốt rồi.