Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói thì thầm xong, xưởng trưởng Cao bèn tìm cớ để trốn.
Thôi Hướng Bắc kéo Tô Mạn cùng về xưởng lấy hành lý.
Tô Mạn nói: “Nãy anh làm gì mà đi lâu thế?”
“Không có gì, tán gẫu chút thôi.” Thôi Hướng Bắc cầm lấy tay cô: “Tô Mạn, anh là người yêu của em, sau này có chuyện gì thì nhớ phải tìm anh, được không hả?”
Tô Mạn nghe vậy thì bình tĩnh nhìn anh một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.
Xưa nay cô chưa từng dựa dẫm vào người khác.
Thói quen này quá đáng sợ.
Cầm lấy hành lý, xách quà Tô Mạn mua cho, Thôi Hướng Bắc được Tô Mạn đưa đến xe đi tỉnh.
Cho đến khi không còn thấy xe đâu nữa, nụ cười trên mặt cô chợt tắt.
Ngồi xe về huyện, gọi tất cả những người ở văn phòng có điện thoại đến phòng họp.
“Hôm qua ai gọi điện lên huyện.”
Mấy cán sự và lãnh đạo đều không hiểu gì cả mà nhìn cô.
Tô Mạn chắp tay sau lưng, khuôn mặt đầy nghiêm khắc nhìn bọn họ: “Vậy tôi đổi một cách hỏi khác, hôm qua, có người nào khác ngoài văn phòng gọi điện thoại không.”
Hôm qua cô đã suy nghĩ rồi. Ngày thường Ngụy Quang Minh kia ngay cả đại viện huyện ủy cũng không ra, vậy thì tối qua làm sao mà lại một mình chạy đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm. Sau đó còn trùng hợp gặp cô và Thôi Hướng Bắc.
Xác suất này quá nhỏ.
Hơn nữa Ngụy Quang Minh đến tiệm cơm quốc doanh, ngay cả món ăn cũng không gọi, điều này nói rõ người ta đến đấy không phải vì ăn cơm, vậy chẳng phải là vì cô và Thôi Hướng Bắc mà đến à?
Ngụy Quang Minh ở huyện ủy, sao lại biết Thôi Hướng Bắc trở về, sao lại biết cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Chuyện này chỉ có người trong xưởng biết.
Tô Mạn không vì chuyện vớ vẩn của Ngụy Quang Minh hôm qua mà tức giận, nhưng cô không cho phép trong xưởng có người nhìn mình chằm chằm, còn bán đứng mình.
Đối với cô hành vi phản bội là đáng xấu hổ nhất.
“Mọi người nghĩ kỹ cho tôi, nếu ai không nói thật thì ngày mai tôi sẽ đến bưu điện điều tra. Chắc chắn bên bưu điện có đồng chí nghe được.”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Cuối cùng có một cán sự của ban hậu cần đứng ra: “Hôm qua tôi thấy đồng chí Lưu Lượng của đội trật tự đến phòng làm việc, nói là ở phòng bảo vệ có văn kiện gấp gửi nhầm địa chỉ nên muốn nói với bưu điện.
Tô Mạn bảo những người khác về phòng làm việc, sau đó cho người gọi ông Cát và người tên Lưu Lượng đến.
Bây giờ ông Cát đang gác cổng ở xưởng mới, thư tín văn kiện đều để ở chỗ ông.
Lúc hai người đến, người thanh niên trẻ tên Lưu Lượng nét mặt tràn đầy căng thẳng.
Tô Mạn không cần hỏi cũng biết Lưu Lượng có vấn đề, có điều cô vẫn hỏi ông Cát, hôm qua có văn kiện gấp nào gửi nhầm địa chỉ mà cần gọi điện thoại không.
“Không có. Không có chuyện đó, lúc ông nhận đồ đều nhìn địa chỉ rất kỹ, gửi nhầm địa chỉ ông chắc chắn không nhận.”
Ông Cát vô cùng chắc chắn: “Xưởng trưởng Tô cháu phải tin ông, ông sẽ không làm chuyện nhầm lẫn thế đâu, chúng ta điều tra đi, không hề có một lỗi sai nào cả.”
Tô Mạn đáp: “Ông Cát, cháu tin ông. Ông về nghỉ ngơi trước đi, công việc của ông không có sai sót.”
“Ồ.” Ông Cát gật đầu rồi nhìn Lưu Lượng. Ông cảm thấy có thể là thằng nhóc này gây chuyện rồi. Có điều hỏi han nữa thì không tốt. Quân nhân không thể tò mò, phải tuân thủ các quy tắc bảo mật.
Tô Mạn nhìn về Lưu Lượng: “Cậu nói đi, sao hôm qua lại gọi điện thoại.”
Lưu Lượng căng thẳng đến toát mồ hôi, cắn răng không nói chuyện.
“Để tôi nói thay cậu vậy, cậu gọi điện cho thư ký Ngụy ở trên huyện, đúng không? Hơn nữa còn nói lịch trình của tôi cho thư ký Ngụy.”
Vốn dĩ Lưu Lượng đã chột dạ, nghe thấy Tô Mạn biết hết rồi thì trong chốc lát mặt tái mét: “Tôi tưởng là không làm sao cả… Anh ta là thư ký của huyện trưởng, không phải người xấu.”
“Nếu đã không có chuyện gì, sao cậu không dám làm một cách quang minh chính đại. Không dám cho người khác biết? Lưu Lượng, xưởng đổi xử với cậu không tồi, chắc là thư ký Ngụy cho cậu lợi ích gì rồi. Tôi không quan tâm là nguyên nhân gì, hành vi của cậu không thể giữ lại xưởng được. Lát nữa tài vụ sẽ kết toán. Cậu bị sa thải.”
“Cô không thể làm thế được, tôi, tôi chưa làm chuyện gì có lỗi với xưởng.”
Tô Mạn đáp: “Nhưng cậu đã làm rồi. Không cần nói nữa, đi tìm thư ký Ngụy của cậu đi.”
Tô Mạn lười không muốn nói chuyện với anh ta nữa, lẽ nào tên Lưu Lượng này không biết hành vi như thế là không đúng sao? Nếu không biết thì sao lại mượn cớ giấu người, vì trong lòng anh ta biết là có vấn đề.
Làm rồi mà còn tỏ ra vô tội, muốn lừa ai?