Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Vệ Quốc nghe không lọt tai: “Cái gì không phải là nhiệm vụ quan trọng nhất? Bất cứ lúc nào, sự an nguy của đất nước cũng được đặt lên hàng đầu! Không có quân lính bảo vệ đất nước, sao mà xây dựng được? Sinh viên thì sao? Khi đó chú cũng là sinh viên đấy thôi, không phải cũng chọn đi lính à? Đây chính là tâm huyết, một thằng đàn ông như nó đã thiếu mất cái tâm huyết này.”
“Anh Thôi, anh quá cố chấp.” Cố Thành cảm thấy không nói rõ được. Chỉ cần đề cập đến chuyện này, ai cũng phải chào thua Thôi Vệ Quốc. “Được rồi, không cãi nữa, Tiểu Bắc hiếm lắm mới về, anh để cho nó thoải mái đi.”
Thôi Vệ Quốc khá hoảng sợ với việc con trai mình đột ngột bỏ nhà đi nên cũng nhịn, không tiếp tục tranh cãi chuyện này nữa.
Một lúc sau, Lý Thục Hoa dẫn Thôi Hướng Bắc đã thay đồ đi xuống nhà. Lý Thục Hoa vui vẻ, cầm đặc sản do Thôi Hướng Bắc đem về: “Đều là do người yêu của Tiểu Bắc mua đó, con bé thật là một cô gái tốt hiểu chuyện. Tiểu Bắc, lần sau có cơ hội thì dẫn con bé đến chơi nhé.”
Thôi Hướng Bắc nghe bà khen Tô Mạn, trong lòng rất vui. “Cô ấy bận lắm, để về con hỏi xem sao.”
Thôi Vệ Quốc dỏng tai nghe. Ông biết con trai mình viết thư về có nói đã có người yêu rồi, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ, ông muốn biết nhưng lại không thể xuống nước hỏi được.
Cố Thành khá hiểu ông nên cười nói: “Tiểu Bắc, chú không biết gì về người yêu của cháu. Con bé là người Nam Bình, nó làm cái gì? Làm sao mà hai đứa quen nhau? Kể cho mọi người nghe đi, để mọi người biết, lần sau gặp mặt sẽ không bị bất ngờ.”
“Người yêu của cháu tên Tô Mạn, là một đồng chí vô cùng xuất sắc. Chúng cháu quen nhau ở đội sản xuất. Cô ấy là một người vô cùng thông minh, tư tưởng tiến bộ, cần cù hiếu học, làm việc cũng rất chắc chắn. Cô ấy làm việc ở hội Liên hiệp phụ nữ công xã, kết quả địa vị của những người phụ nữ tại địa phương được tăng lên đáng kể. Sau đó được lãnh đạo công xã giao phó việc xây xưởng, cô ấy đã giúp công xã xây nên khá nhiều công xưởng và giúp người dân địa phương có cuộc sống tốt. Sau đó lại được thuyên chuyển đến huyện, một tay thành lập nên xưởng gia dụng Nam Bình, đi từ số 0 lên cũng mất hơn một năm, hiện tại đã là xưởng lớn có hơn 500 công nhân viên. Tất cả đều không cần huyện góp sức góp người, tự cô ấy dựa vào chính mình làm mọi thứ... Bây giờ bến cảng và đường xá đang làm của Nam Bình đều có công lao của cô ấy. Cô ấy là đồng chí nữ xuất sắc nhất mà con từng gặp.”
Thôi Hướng Bắc nói đến Tô Mạn liền không ngớt lời khen ngợi. Mọi người nghe xong cũng ngây người. Có đồng chí nữ nào xuất sắc như vậy ư? Nói cứ như đang kể một câu chuyện vậy, nghe mà không dám tin.
Lý Thục Hoa căng thẳng nói: “Tiểu Bắc, nói vậy thì bạn gái của con hiện đang là xưởng trưởng à?”
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Vâng ạ, chú Cố chắc có nghe qua xưởng gia dụng Nam Bình nhỉ.”
Cố Thành gật đầu theo quán tính: “Nhà chú có mua nhiều đồ của xưởng đó lắm...”
Lý Thục Hoa nói: “Con... con bé bao nhiêu tuổi?” Đây là điều bà lo nhất, người này có thể làm xưởng trưởng, vậy chẳng phải đã hơn 40 tuổi rồi ư? Con trai bà vẫn là một thằng nhóc thôi.
Thôi Hướng Bắc: “Nhỏ hơn con 2 tuổi.”
“20?” Lý Thục Hoa bất ngờ nhìn anh.
Thôi Hướng Bắc gật đầu cười: “Vâng.”
Cố Thành ngạc nhiên: “Cấp dưới có một xưởng trưởng còn trẻ như thế cơ à?”
Thôi Hướng Bắc: “... Chú Cố, chú đừng có thành kiến, tuy cô ấy còn trẻ, nhưng lại vô cùng tài giỏi. Chú không thể không tin toàn bộ lãnh đạo của Nam Bình được.”
“Khoác lác.” Thôi Vệ Quốc nói thẳng. “Thôi Hướng Bắc, mày xuống đó lại thành ra đứa vớ vẩn, có phải mày bịa ra người đó không? Mày còn học được cái thói nói dối để giữ thể diện nữa à.”
“Con không nói dối!” Thôi Hướng Bắc tức giận đứng bật dậy: “Người yêu của con thực sự rất giỏi giang. Tô Mạn chính là một đồng chí xuất sắc như thế!”
Không ai được nói xấu Tô Mạn.
Cố Thành vội vàng nói: “Anh Thôi, chắc là đúng đấy. Tôi biết cái xưởng này, Tiểu Bắc không thể nói dối được.”
Lý Thục Hoa cũng bênh vực: “Đúng, con trai mình chưa bao giờ nói dối.”
Thôi Vệ Quốc ngờ vực: “Người tài giỏi như vậy sao có thể chọn nó chứ?” Ông nhìn về phía con trai.
Thôi Hướng Bắc: “... Con thì sao? Sao con lại không được? Đối với Tô Mạn, con là người tốt.”
“Vậy thì do mắt nó có vấn đề, gặp phải một đứa hèn nhát.”
Thôi Hướng Bắc tức đến đổi sắc mặt: “Sao con lại hèn nhát chứ?”
“Mày không đi lính thì mày là đứa hèn nhát. Mày ăn cơm quân đội mà lớn nhưng lại không đi lính, đó không phải hèn chứ là gì?”
Sao lại nhảy sang chuyện đi lính rồi? Cố Thành đau đầu, Lý Thục Hoa cũng tỏ ra bất lực.