Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Anh Thôi, anh bình tĩnh đi.” Cố Thành kéo tay áo ông khuyên can.
Lý Thục Hoa cũng đứng chắn một bên con trai: “Thôi Vệ Quốc, ông lại làm ầm ĩ cái gì?”
“Tôi nào có ầm ĩ, đây là tôi nói sự thật mà.” Thôi Vệ Quốc bất bình: “Đừng tưởng tôi không nói thì chuyện này xong. Khi đó nó thà về nông thôn cũng không chịu đi lính, ông đây khinh!”
“Cha dựa vào đâu mà khinh con?” Thôi Hướng Bắc cũng bốc hỏa: “Đừng tưởng con không nói thì chuyện cha xé nát tờ giấy báo trúng tuyển coi như xong. Con lười tính toán với cha thôi. Bây giờ nhà nước đã chú trọng dân chủ mà cha vẫn còn độc tài như này, cha tưởng chỉ có cha là đúng thôi ư? Cha là một người ích kỷ. Cha dựa vào đâu mà tước đoạt quyền lợi của con?!”
“Tao dựa vào việc tao là cha mày!” Thôi Vệ Quốc ngang ngạnh nói. “Tao ích kỷ nhưng hồi đó cũng dám vác súng ra chiến trường đánh nhau. Còn mày? Mày chỉ biết trốn sau lưng người khác. Mày không ích kỷ chắc? Ở khu này, có mấy người con nhà lính là không đi lính? Mày gây hấn đánh nhau ở đây thì giỏi, làm lính thì lại hèn nhát, mày có mặt mũi không?”
Thôi Hướng Bắc nắm chặt tay vì tức: “Con không đi lính, không muốn đi lính, cha làm gì được con? Bây giờ con đang học đại học, cha có giỏi thì bảo người ta đuổi con đi đi. Cha dám không? Nếu cha dám làm vậy thì đấy chính là lạm dụng chức quyền!”
Cố Thành khuyên: “Tiểu Bắc...”
Còn chưa kịp nói xong, Thôi Vệ Quốc đã chửi lại: “Tao sẽ không làm, tao khinh cái loại hèn nhát như mày. Còn tìm được người yêu giỏi giang à, nó có biết mày như thế này không?”
Lý Thục Hoa căm phẫn: “Thôi Vệ Quốc, ông còn gào lên câu nào nữa, tôi sẽ ly hôn với ông!”
Cố Thành: “...!!!”
Thôi Vệ Quốc: “...”
Thấy con trai đang ở ngưỡng sắp bùng nổ cơn giận, Lý Thục Hoa run rẩy ngăn anh lại: “Con trai, đừng đôi co với cha nữa, mẹ con mình về phòng nghỉ ngơi nhé. Lát nữa mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn.”
“Ăn cái gì mà ăn, nó có mặt mũi nào mà ăn, nếu không có những người lính hy sinh, nó còn có thể ngồi đó ăn cơm không?”
Thôi Hướng Bắc quay người đi lên lầu. Anh muốn đi, muốn rời khỏi ngôi nhà này và quay về Nam Bình. Bây giờ anh vô cùng muốn gặp Tô Mạn, muốn nói chuyện với cô. Chỉ có Tô Mạn mới thừa nhận con người anh, cảm thấy anh tốt.
Lý Thục Hoa rưng rưng nước mắt đuổi theo anh.
Đến khi hai mẹ con đi rồi, Thôi Vệ Quốc mới ngồi phịch xuống trên ghế sofa, khuôn mặt hãy còn đỏ gay.
“Anh Thôi, sao anh lại nóng nảy nữa vậy? Tiểu Bắc khó khăn lắm mới về cơ mà.”
Thôi Vệ Quốc nói: “Đúng, hiếm lắm nó mới về, nhưng có những người không thể trở về được nữa. Chú biết anh Cao thuộc quân dã chiến ngày trước không? Bọn tôi sống cùng khu tập thể, con trai anh ấy và Tiểu Bắc bằng tuổi nhau, đã đi lính từ mấy năm trước, năm ngoái đã nằm lại ở Tây Nam. Nó mới 22 tuổi thôi.”
Cố Thành chợt không thốt nên lời. Anh Cao có ba con trai, hai đứa đã hy sinh vào thời chiến tranh, khó khăn lắm mới có thêm mụn con nữa thì giờ đây đã không còn trên đời.
“Khi nãy tôi nghe nó kể chuyện vui vẻ như vậy, tôi lại nhớ đến đứa trẻ ấy. Người ta liều mạng ở phía trước, sao nó có thể trốn ở phía sau được chứ?”
Cố Thành cất giọng khàn khàn: “Đây đâu phải lỗi của Tiểu Bắc.”
“Nó là một đứa hèn nhát, chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, không chịu được khổ, không gánh được tội, không xứng là con nhà lính.”
Ở trên lầu, Lý Thục Hoa cũng kể chuyện nhà họ Cao cho Thôi Hướng Bắc nghe. Anh kinh ngạc không thốt nên lời. Anh và cậu con trai nhà họ Cao đó cùng nhau lớn lên, trước đây rất thân thiết. Về sau anh ta đi lính, đến phía Tây Nam, bao nhiêu năm không về. Ai mà ngờ được lại mất rồi. Một cảm giác mơ hồ không ngừng trào dâng trong lồng ngực Thôi Hướng Bắc, có chút nghẹn ngào đau đớn.
“Con biết trận chiến ấy, nhưng con chỉ biết đánh rất nhanh, vài tháng thôi là đã kết thúc rồi.”
“Đúng, kết thúc rất nhanh. Nhưng hy sinh là điều không thể tránh khỏi. Bộ đội chính là vậy, không bao giờ biết được ngày mai sẽ thế nào. Ích kỷ mà nói, mẹ ủng hộ việc con học đại học. Mẹ và cha con sống trong mưa bom bão đạn cả đời này chẳng phải vì mong đời sau được sống trong yên bình ư? Nhưng mà cha con ấy, nghĩ nhiều lắm. Đôi khi mẹ cũng không chịu nổi tính khí của ông ấy, nhưng mẹ biết ông ấy là một người tốt.”
“Có lẽ ông ấy cũng hơi sợ, thời điểm đánh giặc ngoài rất khốc liệt, nhưng các chiến sĩ lại rất gan dạ dũng cảm. Đất nước ta đang không dễ gì mới được như ngày hôm nay nên ông ấy sợ đời sau không bằng đời trước, nếu gặp phải những khó khăn như trước đây sẽ không còn ai dám liều mạng nữa.”