Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 617 - Chương 617 - Về Sớm

Chương 617 - Về sớm
Chương 617 - Về sớm

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Hiện tại Thôi Hướng Bắc đã không còn tâm trạng tranh cãi xem cha mình rốt cuộc là người như thế nào. Ít nhất thì vào giờ phút này, anh không nói được.

Không khí của nhà họ Thôi cứ thế lắng xuống một cách kỳ lạ. Có điều hai cha con không cãi nhau nữa nhưng cũng không mở miệng nói gì. Tất cả đều buồn bực im lặng. Hơn nữa ngày nào Cố Thành cũng đi thăm lãnh đạo và các đồng đội cũ, không có ai ở nhà khuấy động không khí. Đến khi Cố Thành về lại Nam Bình, không khí trong nhà lại càng yên tĩnh hơn.

Thôi Hướng Bắc đã từng lén nhìn nhà họ Cao, thấy hai bác Cao tóc bạc trắng, anh cảm thấy rất khó chịu. Giây phút ấy, anh cũng cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát. Tô Mạn có phải cũng cảm thấy anh là một kẻ hèn nhát hay không?

...

30 Tết, Tô Mạn mới từ huyện Nam Bình trở về nhà để ăn Tết. Năm nay nhà họ Tô còn tiến bộ hơn năm trước, nhưng đồng nghĩa với việc đó là các thành viên trong gia đình đều rất bận, đặc biệt là Tô Mạn, một khi bận là không cách nào về được.

Lần này cô về, rất nhiều người dân đã đến nhà họ Tô thăm cô. Tô Mạn đã là cán bộ lớn nhất Đại Kiều Loan rồi, nghe nói rất có mặt mũi ở huyện, quản lý vài trăm công nhân. Tô Mạn cười, trả lời đối phó vài câu, Lý Xuân Hoa mới đuổi người đi để con gái mình được nghỉ ngơi.

“Con gái cứ nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa là cơm canh sẽ xong thôi. Năm nhà mình trúng mánh rồi, mẹ đã đem xông khói hết nếp, bột mì và thịt mà con đem về cùng với số thịt mà nhà ta được chia trước đó. Treo cả lên rồi. Có thêm mấy con cá nữa. Năm nay nhà mình có thể ăn một bàn đầy thịt.” Lý Xuân Hoa vô cùng hài lòng.

Cuộc sống này không còn chỗ nào để chê. Hai năm qua, mỗi ngày hai bữa, một bữa nửa bát cháo loãng. Giờ đây cả nhà có thể ăn no, đôi khi còn được ăn thịt. Thay đổi nhiều quá.

Tô Mạn cười nói: “Cha mẹ cứ ăn nhiều vào, trong nhà cái nào nên ăn thì ăn hết đi, qua Tết xây nhà xong thì chuyển sang đó.”

Lý Xuân Hoa cười nói: “Khỏi phải nói, cha con tiếc lắm, năm ngoái ông ấy nuôi ba con lợn, kiếm được tiền và phiếu thịt, còn được chia thịt. Nếm được quả ngọt rồi nên muốn nuôi nữa.”

“Nuôi lợn không nhàn đâu, mẹ khuyên cha đi. Ông ấy chắc chắn sẽ nghe lời mẹ.”

Bữa trưa của nhà họ Tô quả nhiên đầy ắp các món ăn. Dù đối với nhận thức của Tô Mạn, các món ăn này thực sự rất vụng về, nhưng ở thời này, đây tuyệt đối là một bữa ăn thịnh soạn không có chỗ chê. Một gia đình công nhân viên chức bình thường ở thành phố cũng không thể ăn được như thế này.

Có điều nhà họ Tô quả thực tốt hơn nhiều so với gia đình công nhân viên chức. Một xưởng trưởng, hai cán bộ công xã, ba công nhân, cộng thêm hai người già còn nuôi cả lợn, điều kiện này có thể đứng hàng đầu toàn thể Nam Bình. Chỉ là nhà họ Tô thường ngày khiêm tốn, cũng rất hiếm khi tụ tập nên không nổi bật mà thôi. Mấy đứa nhỏ ăn đến nỗi miệng dính dầu mỡ nhưng vẫn tỏ ra hạnh phúc.

Đây xem như lần đầu tiên cả nhà cùng trải qua một năm thịnh soạn như vậy. Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt ấm áp.

Mấy anh em thay phiên kính rượu đôi vợ chồng già, cảm ơn bọn họ trông nom chăm sóc tốt gia đình, để bọn họ không có nỗi lo ở nhà dốc sức làm việc ở bên ngoài.

Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn nhiều năm như vậy, cũng cảm nhận được mấy đứa con rốt cục trưởng thành rồi. Trước kia giống như kẻ lỗ mãng.

Bây giờ còn biết cảm ơn.

Hai người hơi hơi đỏ đôi mắt.

Sau khi kính rượu, cũng giống như thường ngày nói về thành tích công việc năm nay của mình. Gia đình anh cả đều tiến bộ hơn năm ngoái, một người vào trong huyện làm công nhân, một người đến công xã làm cán bộ. Công nhân và cán bộ thật sự.

Gia đình của chú hai cũng rất không tệ, vợ chú hai cũng là công nhân chính thức, năm nay bản thân chú hai giúp đỡ công xã nuôi heo, nuôi cũng khá lắm, năm nay còn được khen ngợi ở công xã. Được giấy khen người nuôi heo tiên tiến.

Chú ba đã là tổ trưởng nhỏ trong xưởng, dù lớn hay nhỏ cũng là một cán bộ. Về phần con gái Tô Thu Nguyệt, thành tích ở trường học không tệ, năm nay cũng được giấy khen học sinh xuất sắc. Có tấm giấy khen này, sau này bố trí công tác chắc chắn sẽ không tệ.

Về phần Tô Mạn, đương nhiên là ưu tú nhất. Xuất sắc khỏi phải nói, quả thực chính là định hải thần châm, ngọn đèn chỉ đường trên biển của cả nhà họ Tô. Cũng là niềm tự hào của Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn.

Bình Luận (0)
Comment