Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi hai người rời đi, trưởng phòng Đổng cũng thắc mắc hỏi Cố Thành: “Ông với đồng chí Nam Bình này biết nhau? Trước kia ông không phải kiểu người thích nói chuyện.” Người quản lý ban tổ chức trong tỉnh đều là người phải nghiêm túc.
Cố Thành cười nói: “Tôi không phải là hàng xóm bình thường sao, thắc mắc thì nói nhiều thôi. Hơn nữa tôi thấy nữ đồng chí đó quả thực có chút năng lực. Nhìn sự vật rất toàn diện. Ông xem, vấn đề của những xưởng mà cô ấy nói, tôi cảm thấy rất có tính phổ biến. Cô ấy có thể nhìn ra được, những đồng chí lâu năm kia không nhìn ra được?”
Trưởng phòng Đổng: “Có thể là nhìn ra được, nhưng không xem trọng.”
“Thế thì đúng rồi, một đồng chí trẻ tuổi giỏi phát hiện vấn đề, xem trọng vấn đề, còn dám lên tiếng, tôi có thể không tiếc tài sao? Tôi có dự cảm, người trẻ tuổi như thế này chỉ cần không xảy ra vấn đề, sau này sẽ thay thế vị trí của chúng ta.”
Ý chính là đồng chí này ít nhất cũng phải đến tỉnh làm việc.
Trưởng phòng Đổng cười nói: “Hiếm thấy ông khen một người trẻ tuổi như vậy. Chả trách vừa nãy ông giúp cô ấy như thế, những vấn đề nhắc đến đều là những vấn đề mà những lãnh đạo khác trong tỉnh có thể hỏi, để họ có sự chuẩn bị trước. Thế đơn xin của Nam Bình bọn họ, đến lúc đó ông thật sự chuẩn bị ủng hộ? Ông là người từ trước nay ít khi bày tỏ thái độ đối với công việc của địa phương đấy.”
“Đương nhiên là ủng hộ, suy nghĩ hay thì phải ủng hộ. Họ cũng thuyết phục được tôi rồi. Quê hương đồ gia dụng làm thì chỉ có thể làm ở Nam Bình. Tôi rất tò mò, Nam Bình làm thành quê hương đồ gia dụng thì sẽ trở nên như thế nào.”
Trưởng phòng Đổng gật đầu: “Tôi cũng thấy rất hứng thú, mặc dù tôi không học ngành kinh tế, nhưng văn hóa và kinh tế của một địa phương là không thể tách rời được. Tôi cũng muốn xem Nam Bình trở thành quê hương đồ gia dụng thì sẽ nảy sinh xung đột văn hóa như thế nào.”
…
Huyện trưởng Triệu với Tô Mạn ra khỏi sân tỉnh ủy thì thắc mắc hỏi Tô Mạn: “Tiểu Tô à, cháu nói thật với chú, cháu thật sự không quen biết ông Cố đó?”
“Thật sự không quen biết.” Tô Mạn nhấn mạnh: “Nếu như cháu quen biết, cháu còn có thể tìm người giúp đỡ sao? Chú xem lúc trước cháu ở bên chỗ phó cán bộ chuyên trách Lâm ra sức làm việc như thế, còn không phải vì kế hoạch quê hương đồ gia dụng này của huyện trưởng Triệu đó sao?”
“Cũng là kế hoạch quê hương đồ gia dụng của cháu.”
“…… Phải, là kế hoạch quê hương đồ gia dụng của chúng ta. Dù sao thì vì nó, cháu đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Nếu như cháu quen biết ông Cố, thì cháu nhất định sẽ mở miệng nói.”
Huyện trưởng Triệu thấy cô có vẻ không giống như đang nói dối, khó hiểu nói: “Kì lạ thật, thế sao ông ta lại giúp đỡ như thế nhỉ. Lúc trước chú vẫn chưa làm rõ, tưởng ông ta đang làm khó chúng ta. Nhưng sau đó thì chú nghĩ thông suốt rồi, người ta là đang giúp chúng ta đấy, nếu như ông ta không lên tiếng thì không chừng lãnh đạo cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội mở miệng, mà đuổi đi rồi. Hơn nữa câu hỏi mà ông ta hỏi mặc dù cũng khá tráo trở, rất làm khó người. Nhưng nếu đơn xin của Nam Bình chúng ta đến được trong tỉnh, thì nhất định sẽ gặp phải câu hỏi về vấn đề này. Người ta như vậy là hỏi trước rồi, thế nào cũng tốt hơn nhiều so với khi gặp ở tỉnh.”
Tô Mạn nói: “Có thể ông ấy bị động lòng với màn bộc lộ chân tình lúc trước của huyện trưởng Triệu chú, nên mới giúp đấy.”
“Sao có thể được, những lời đó của chú cũng chỉ có ích với lãnh đạo cũ mềm lòng kia của chú. Hơn nữa ông ta còn biết cháu là người của xưởng gia dụng Nam Bình. Điều này chứng tỏ người ta quen biết cháu, có thể trong nhất thời cháu vẫn chưa nhớ lại được. Cháu phải nghĩ kĩ thử xem, rốt cuộc là có quen biết hay không.”
Tô Mạn cười nói: “Trí nhớ của cháu tốt lắm đấy, nhất định là không quen biết.” Những chuyện này không thể khoác lác lung tung được, lần sau ông Triệu sắp xếp nhiệm vụ cho cô là tìm sự trợ giúp, thế không phải tự mình tìm đến cái khổ sao?
Tiếc là ông Triệu cảm thấy độ tin cậy của lời nói này không cao, ông ta cảm thấy nhất định ông Cố kia với Tô Mạn có giao thiệp gì đó, chỉ có điều Tiểu Tô vẫn chưa nhớ ra mà thôi. Cũng có thể Tiểu Tô có lời khó nói, không tiện tiết lộ: “Tiểu Tô à, cháu không đơn giản. Trong tỉnh này cháu quen biết nhiều người như vậy. Đi đến đâu cũng thuận lợi. Lúc trước che giấu quá, không được thẳng thắn. Sau này chúng ta ăn cùng một nồi cơm, cháu phải rộng rãi chút.”
Tô Mạn: “…”