Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến tỉnh thành một chuyến, giải quyết được hai chuyện lớn. Ngày hôm sau, trời chưa sáng Tô Mạn với huyện trưởng Triệu, hai người ngồi lên xe Jeep cũ của huyện để về huyện Nam Bình.
Trải qua lần này, huyện trưởng Triệu nhìn thấy được năng lực cá nhân và mối quan hệ của Tô Mạn, cách nhìn đối với cô cũng khác lúc trước.
Lúc trước là một người thông minh, có thể giải quyết khó khăn cho ông ta, cấp dưới bày mưu tính kế, bây giờ có thể làm đồng minh của ông ta rồi.
Về đến Nam Bình, bí thư Cao tò mò nghe ngóng thu hoạch của họ ở tỉnh.
Huyện trưởng Triệu vẫn trong dáng vẻ đứng đắn đó, nhưng trong mắt bất giác lại có chút kiêu ngạo: “Chuyện này cũng tương đối rồi, mười phần nắm chắc tám chính phần.”
“Chuyên khu thật sự đồng ý rồi?” Bí thư Cao có chút không dám tin, chuyên khu nhanh như vậy đã đồng ý rồi.
Huyện trưởng Triệu nói: “Đó là đương nhiên, tôi với Tiểu Tô đã tốn biết bao nhiêu tâm sức đấy, đương nhiên sẽ thành công. Cho nên mới nói yếu tố chủ quan của con người đóng vai trò quyết định. Bí thư Cao à, sau này trong huyện phải phối hợp nhiều với công việc của chúng tôi rồi. Chuyện này cũng dẫn đến sự xem trọng của chuyên khu, đây không phải là chuyện của tôi với Tiểu Tô, là chuyện của cả huyện Nam Bình. Vì Nam Bình, huyện phải tích cực phối hợp về mọi mặt.”
Bí thư Cao: “…” Tình hình bây giờ so với ban đầu hình như khác xa rồi. Gian hàng hình như trải lớn quá.
Đương nhiên, bí thư Cao vẫn không biết, họ không chỉ đến chuyên khu, mà còn đến tỉnh nữa.
Cũng không cần đợi tin tức bên tỉnh nữa, Tô Mạn bọn họ bên này đã bắt đầu bắt tay vào việc.
Dẫu sao thì bên chuyên khu đã thông qua đơn xin của đám người Tô Mạn, họ cũng phải phối hợp với chuyên khu bên kia để hoàn thiện công việc.
Ví dụ như những lời quảng cáo của các huyện toàn chuyên khu phải được dán lên tường, lời quảng cáo này phải nhanh chóng báo cáo lên bộ phận tuyên truyền ở chuyên khu.
May mà trong dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình cũng bao gồm bộ phận tuyên truyền của huyện, Tô Mạn giao những công việc này cho trưởng bộ phận tuyên truyền làm. Công việc này cũng không tính là phiền phức, dẫu sao thì thông báo do bộ phận tuyên truyền bên chuyên khu phát xuống thì các huyện thành của chuyên khu Hoa Châu sẽ phối hợp.
Lượng công việc khá nhiều là những công việc là trưởng phòng Đổng trong tỉnh đã đồng ý, những khẩu hiệu tuyên truyền trên xe, trên thuyền, và cả chuyện dựng biển quảng cáo, đều cần huyện Nam Bình tự làm.
Tô Mạn sắp xếp vài việc xuống thì bộ phận tuyên truyền bên này đã bận rộn sắp điên rồi.
Mới đầu năm đã bận rộn thế này, các đồng chí bộ phận tuyên truyền đau khổ mà vẫn vui. Dẫu sao thì bận rộn mới tốt, bận rộn mới có thể chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.
Sau khi giao công việc tuyên truyền xong, Tô Mạn lại bàn bạc với huyện trưởng Triệu, nhanh chóng giải quyết chuyện của xưởng gỗ. Cái này cần có phó huyện trưởng Trình của bộ phận nông nghiệp bên này phối hợp.
Huyện trưởng Triệu để phó huyện trưởng Trình đi lựa chọn khu vực thích hợp để xây dựng xưởng gỗ trong huyện, đồng thời xây dựng càng sớm càng tốt.
Các công xã đã báo cáo số liệu lên vào năm trước, phó huyện trưởng Trình cho rằng không vấn đề gì.
Sau đó thì vạch đất, triển khai công việc mở rộng.
Không thể đợi xưởng phát triển lên rồi xây dựng tiếp, thế thì quá muộn. Ít nhất cũng phải mở rộng lên gấp đôi.
Chỉ riêng việc đất xây dựng, huyện trưởng Triệu đã cãi cọ với bí thư Cao.
Đất xây dựng không thể chỉ quan tâm đến xưởng gia dụng Nam Bình, còn phải chú ý đến bến tàu bên kia nữa. Bây giờ bên bến tàu càng ngày càng nhiều người rồi, xây thêm nhà kho, sau này huyện có thể kiếm tiền.
Huyện trưởng Triệu cãi cọ với ông ta: “Quê hương đồ gia dụng Nam Bình cũng là kiếm tiền vì huyện. Bến tàu bên kia có rất nhiều nơi để xây dựng nhà kho, nhưng xung quanh xưởng gia dụng phải là của xưởng gia dụng, cũng không thể chia năm xẻ bảy xưởng được. Nếu như đã là dự án ban đầu được huyện đồng ý rồi, thì cũng là dự án mà chuyên khu thông qua, đương nhiên mọi thứ đều phải theo sát bên này mà làm. Chính huyện chúng ta cũng không xem trọng thì bảo chuyên khu nghĩ như thế nào, sau này chuyên khu bên đó sẽ có cái nhìn như thế nào đối với những đơn xin khác của Nam Bình chúng ta?”
“……” Bí thư Cao luôn là một người thành thật, miệng lưỡi không nhanh nhẹn, bây giờ huyện trưởng Triệu còn chơi chiêu bài bên chuyên khu, ông ta không nói lại được.
Lúc này trong đầu ông ta nghĩ, ban đầu đồng ý với Tiểu Tô làm như vậy, rốt cuộc là có đúng hay không?