Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639 - Trường Nghề

Chương 639 - Trường nghề
Chương 639 - Trường nghề

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Cháu mời chú làm hiệu trưởng đầu tiên của trường đào tạo nghề mộc Nam Bình, chú thấy được không?”

Huyện trưởng Triệu: “… Chú làm hiệu trưởng, nào có được, không thích hợp.”

Tô Mạn cười nói: “Chủ yếu là cháu thấy hiệu trưởng đầu tiên rất có ý nghĩa biểu trưng. Chú còn là lớp tiền bối trong làng nghề gia dụng sau này, có tính đại diện.”

Huyện trưởng Triệu vẻ mặt mất tự nhiên, bộ dáng như là cố kìm nén cảm xúc gì đó, ông ta bưng chén trà nhấp một ngụm, ra vẻ trầm tư, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Để chú suy nghĩ đã, nếu để huyện trưởng như chú đây làm hiệu trưởng, có lẽ sẽ càng có thêm sức thuyết phục.”

“Đúng đó chú, chú suy xét đến điểm ấy cũng rất quan trọng.” Tô Mạn cười. Huyện trưởng Triệu làm hiệu trưởng thì khả năng trường học được thành lập càng cao hơn.

Huyện trưởng Triệu cũng có qua có lại, bổ nhiệm Tô Mạn làm phó hiệu trưởng trường.

Hai người cứ như vậy bổ nhiệm nhau làm lãnh đạo ngôi trường còn chưa được thành lập.

Mở trường thì cũng dễ dàng thôi. Thợ cả xưởng gia dụng đến giữ chức thầy, thay phiên qua đây giảng dạy. Địa điểm dạy ở xưởng quê hương đồ gia dụng Nam Bình, bên xưởng cũ. Bên đó có nhà xưởng, có ký túc xá, có cả căng tin luôn. Mọi thứ cần đều sẵn có. Học phí cũng không cao, giữ lại khoản chi phí sinh hoạt ngày thường của học viên là đủ rồi.

Tô Mạn ở bên này xuất binh xuất trận, huyện trưởng Triệu cũng nhiệt tình hưởng ứng, sắp xếp người của phòng giáo dục huyện công bố thông báo tuyển sinh ngay lập tức. Không phải trường học chính thức nên đâu cần phải đợi đến ngày một tháng chín, có thể bắt đầu công tác chiêu sinh luôn từ bây giờ.

Phân công xong cho phòng giáo dục, huyện trưởng Triệu còn đặc biệt đến trình bày với bí thư Cao.

Bí thư Cao: “…” Chuyện đã rồi còn đến đây nói là ý làm sao? Nhưng mà chuyện trường học thuộc phạm vi quản lý của quê hương đồ gia dụng, ông ta cũng không tiện nhúng tay. Chỉ dặn huyện trưởng Triệu phải để ý đến tình hình chung, không thể để người cả huyện đi học mộc hết được.

Huyện trưởng Triệu nghe thì vẫn nghe, nhưng trong lòng có quyết định riêng của mình.

Dù sao việc chiêu sinh đều là tự nguyện chứ đâu phải ông ta bắt ép người đi học, người ta muốn đến học lấy một nghề đương nhiên là việc tốt, sao có thể ngăn cấm họ cho được?

Lão Cao này ấy mà, cứ thận trọng quá mức, cái gì cũng sợ. Không có bộ dáng cán bộ nên có chút nào cả.

May là hiện giờ ông ta và Tiểu Tô bày ra kế hoạch này cho quê hương đồ gia dụng, hai người là tổ trưởng với hiệu trưởng, có quyền hành quyết định khá lớn. Bằng không từ trước đến giờ bí thư Cao cứ giằng co, còn than chả được ích gì.

Bí thư Cao không yên tâm về huyện trưởng Triệu, vì huyện trưởng Triệu có định kiến rất lớn về ông ta. Vì thế ông ta lại đi tìm Tô Mạn bảo cô để ý huyện trưởng Triệu.

Tô Mạn nói: “Bí thư Cao, huyện trưởng Triệu như thế thật ra là chuyện tốt. Một đơn vị cần một cây Định Hải Thần Châm ổn định toàn cục, cũng cần một tướng lĩnh xông pha chiến đấu. Huyện trưởng Triệu hiện giờ đã có ý tưởng xông pha chiến đấu sao chú không ủng hộ chú ấy đi. Chú là người sáng suốt, nếu như thật sự phát hiện vấn đề gì, để tổn thất hạ đến mức thấp nhất không phải được rồi sao ạ? Cháu tin tưởng chúng ta có Định Hải Thần Châm như chú, huyện trưởng Triệu sẽ không xảy ra vấn đề lớn.”

Bí thư Cao: “… Chú vẫn cứ thấy không yên tâm. Trước kia chưa từng có chuyện nhộn nhịp như vậy bao giờ. Sửa bến tàu cũng chưa làm đến mức đó.” Vốn ông ta không so được với lão Lâm, bây giờ còn phải nhận áp lực lớn hơn lão Lâm, thì làm sao mà không hoảng cho được?

Tô Mạn cười nói: “Điều này chứng minh Nam Bình chúng ta ngày càng phát triển. Chú xem, những huyện khác bây giờ còn chưa tiến hành gì cả, chúng ta năm mới đã náo nhiệt như vậy, tốt quá chứ ạ? Chú bằng lòng nhìn huyện mình cứ bình lặng như mấy huyện khác sao?”

Bí thư Cao nghĩ ngợi, nếu Nam Bình trở nên như vậy thật thì đúng là không ổn thật. Đã quen với nhộn nhịp phát triển đột nhiên nhịp điệu trầm xuống. Ông ta thân làm lãnh đạo cũng thấy thất bại: “Haiz, thôi bỏ đi, mọi người cứ làm đi, chỉ cần giữ ở mức độ vừa phải là được.”

“Chú cứ yên tâm đi, bọn cháu sẽ có chừng mực. Chú chỉ cần quản lý Nam Bình đang ngày một phát triển trong tay chú.”

“Đừng nói như vậy, đây là công lao của Lão Triệu.”

“Cũng vẫn là có một tay chú, không có sự đồng ý của chú đâu làm được những chuyện này. Công sức của chú là không thể chối bỏ.”

Bình Luận (0)
Comment