Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tỉnh trưởng Lý là người cuối cùng bày tỏ, cũng bày tỏ thái độ ủng hộ. Thêm một phiếu của bí thư nằm trong viện nữa là 8 phiếu. Chuyện này đã chắc như đinh đóng cột.
Chuyện này đã quyết định xong, lại phải chọn một người phụ trách quản lý chuyện này. Không thể để mấy phòng ban cùng quản lý, đến lúc đó há chẳng phải rối thành một đống sao?
Tỉnh trưởng Lý bảo mọi người tự chọn hay đề cử, lúc này lại không có ai nói gì nữa. Ủng hộ là một chuyện, nhưng phụ trách chuyện này lại là một chuyện khác.
“Để tôi phụ trách đi.” Cố Thành giơ tay.
Lão Đổng ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, bảo ông ta đừng liều lĩnh.
Cố Thành làm như không nhìn thấy. Lão Đổng tức giận đến mím môi.
Chuyện này cứ thế mà quyết định. Sau chuyện này lão Đổng lập tức kéo Cố Thành vào phòng làm việc.
“Ông bốc đồng quá rồi đấy, chuyện này ông nên nghĩ cho kỹ vào. Mặc dù hạng mục của Nam Bình có ý nghĩa tích cực, nhưng có thể làm đến mức nào, có thể thành công hay không, chuyện này vẫn chưa thể đâu. Đó là mò đá qua sống đấy. Trước đây ông là một người rất cẩn trọng, sao hôm nay lại bốc đồng thế?”
Cố Thành đáp: “Tôi thực sự không bốc đồng, chuyện này tôi đã suy nghĩ cẩn thận lắm rồi. Tôi nhìn thấy dáng vẻ tự tin thẳng tiến không lùi của Nam Bình, lập tức nghĩ về lúc trước đánh trận, dáng vẻ xông pha chiến đấu của những chiến sĩ trẻ. Không ai biết bản thân sống hay chết, nhưng họ đều xông về phía trước, tại vì sao? Chẳng phải vì một cục diện tốt sao. Hành động của Nam Bình hiện tại cũng là vì cục diện tốt. Bọn họ không biết có nguy hiểm sao, tại vì sao mà vẫn dám làm? Chính là vì bọn họ có tinh thần đó. Hơn nữa, chẳng phải ông cũng đồng ý ư?”
“Đồng ý là một chuyện, nhưng tự mình làm thì không giống thế nữa. Haiz, đâu phải ông không biết, sức khỏe bí thư Cung không ổn, nhìn có vẻ là sắp về hưu rồi. Tôi nghe nói vì ổn định cục diện, đến lúc đó chắc chắn lão Lý tiếp nhận, vị trí của lão Lý thì sẽ chọn người ở chỗ chúng ta để thay thế thôi.”
Cố Thành đáp: “Ông muốn tranh giành vị trí đó.”
“Không phải tôi, mà là ông. Tôi là một học giả, không dám làm chậm trễ dân chúng. Nhưng ông thì khác. Ông có kinh nghiệm phong phú, con người cũng sáng suốt. Tôi nhìn đi nhìn lại thì chỉ có ông là người phù hợp nhất. Nhưng ông muốn tiếp nhận chuyện của Nam Bình, đến lúc đó nếu có vấn đề gì thì rất khó để có được cơ hội này. Ông không thấy vừa rồi không ai dám nhận chuyện này sao, trong lòng người ta đều sáng suốt cả.”
Nhưng Cố Thành lại không thấy hối hận, cũng không cảm thấy lo lắng: “Vậy thì càng khéo. Chuyện này vừa hay để tôi rèn luyện cách nhìn và năng lực của mình. Nếu như tôi đến cả một chuyện nhỏ như thế cũng không làm tốt được thì sao có thể gánh vác được người dân Hồ Giang.”
…
Tin đồng ý từ tỉnh chuyển đến chuyên khu rất nhanh, sau đó từ địa phương bên này truyền tới Nam Bình.
Chính lúc này, bí thư Cao mới chú ý đến, thế mà chuyện này lại đưa đến tận tỉnh.
“…”
“Lão Triệu, các ông còn đưa chuyện này lên tỉnh sao?”
Trong lòng huyện trưởng Triệu vui như nở hoa, nghe thấy lời bí thư Cao mới đáp: “Chuyện này không phải do chúng tôi làm, là chuyên khu làm đấy. Khả năng là chuyên khu quá tin tưởng chúng ta. Lão Cao, bây giờ chúng ta cần phải làm chuyện này thật tử tế, tập trung lực lượng làm chuyện này. Không thể để lãnh đạo tỉnh thất vọng.”
Bí thư Cao còn có thể nói gì nữa, bên tỉnh đã coi trọng chuyện này thì đã không còn đường quay đầu nữa rồi, chỉ có thể im lặng mà tiến về phía trước.
Tỉnh đã đồng ý, khiến cho hạng mục quê hương của đồ gia dụng Nam Bình nâng cao lên một tầng mới. Nguồn tài nguyên thu được cũng không thể đoán trước được.
Đầu tiên là ban tuyên truyền của tỉnh càng thêm ra sức quảng bá, sẽ đăng bài về quê hương của đồ gia dụng Nam Bình trên báo chí.
Báo này không chỉ bao gồm báo của tỉnh, mà còn bao gồm giúp đỡ đăng trên báo của tỉnh khác. Đến lúc đó vấn đề này đương nhiên có sự can thiệp của tỉnh.
Không chỉ là tài nguyên, mà còn là điều trước đây Nam Bình nghĩ cũng không dám nghĩ.
Còn chuyện dán quảng cáo trên tường lớn tường nhỏ ở các con phố trong tỉnh, tỉnh không đồng ý, dẫu sao trên tường đều dán biểu ngữ của chính phủ, lẫn lộn của Nam Bình vào thì không đẹp. Nhưng có thể kéo băng rôn trong hẻm nhỏ. Quảng bá quê hương của đồ gia dụng Nam Bình.
Ngoài những việc này ra, điều khiến Tô Mạn và huyện trưởng Triệu vui mừng nhất là phê duyệt cho hạng mục này một khoản tiền.