Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đơn vị cấp tỉnh tuy không giàu, thế nhưng tốt xấu gì cũng là đơn vị tỉnh thành, ra tay thế này là còn rộng lượng hơn so với huyện Nam Bình và khu Hoa Châu nhiều. Không keo kiệt chút nào. Nói là cho tiền liền thông báo cho bên huyện Nam Bình mà không thông qua khu Hoa Châu.
Điều này khiến cho phó huyện trưởng Tiền keo kiệt của huyện Nam Bình vui sướng. Ôm lấy đống tiền, nghĩ xem nên tiêu như thế nào.
Có điều ông ta vẫn chưa hiểu gì thì bị huyện trưởng Triệu nghiêm khắc yêu cầu thành lập một tổ tiền vốn, chỗ tiền này dùng vào việc gì thì phải dùng vào việc ấy, đừng nghĩ tới việc tiêu bừa bãi dù chỉ một đồng.
Phó huyện trưởng Tiền: “ … Nếu như dư ra nhiều thì sao?” Chỗ tiền này không ít, chắc chắn đủ để hỗ trợ xây dựng xưởng gỗ và mở rộng xưởng mới.
Tô Mạn thở dài: “Chú Tiền, cháu nói thật với chú, chỗ tiền này căn bản là không đủ đâu. Chỉ mỗi tiền quảng cáo thì đã tiêu một khoản lớn rồi. Đừng cho rằng mấy cái ghế được đóng góp kia không phải là tiền, đó chẳng phải là phí tổn sao? Chúng ta còn chuẩn bị đầu tư vào bên chiếu phim nữa.”
Phó huyện trưởng Tiền: “… Chiếu phim?”
“Đúng thế, đó cũng là một phương thức quảng cáo. Những người có thể đi xem phim đều có gia cảnh khá giả, đó là những khách hàng tiềm năng của chúng ta. Đến lúc đó mỗi bộ phim chúng ta có thể thêm một câu, bộ phim được tài trợ và phát sóng bởi quê hương của đồ gia dụng Nam Bình. Nổi tiếng rồi chứ, cao cấp rồi chứ. Quảng cáo thế này phải làm. Chú nghĩ xem, cần không ít tiền đâu.”
Phó huyện trưởng Tiền ôm chặt lấy tờ giấy phê duyệt của mình.
Tô Mạn nói thêm: “Chú Tiền, chủ phải nhìn xa trông rộng. Chú xem, trước đây chúng ta còn lo phải tiêu tiền của huyện, kết quả thì tỉnh đã cấp tiền cho. Điều này nói lên rằng tỉnh có niềm tin ở chúng ta. Chứng minh được rằng sau này chúng ta có thể đem đến lợi ích to lớn cho huyện. Chú cũng phải có niềm tin. Đợi khi chúng ta thành công, vậy chẳng phải sẽ kiếm được gấp trăm gấp ngàn lần sao. Đến lúc đó ban tài vụ huyện Nam Bình sẽ là ban giàu nhất trong tất cả các đơn vị.”
Huyện trưởng Triệu: “Không sai, lão Tiền, ông không muốn chi ra mà còn muốn thò tay vào lấy, thế thì cũng không đẹp mắt lắm đâu.”
Phó huyện trưởng Tiền: “…”
Huyện trưởng Triệu nghiêm túc nói: “Tôi cho ông hai sự lựa chọn, chúng tôi tự thành lập tổ tiền vốn, sau này tiền kiếm được từ hạng mục này dùng để xây dựng, không liên quan đến ban tài vụ các ông, chúng tôi cũng không lấy một đồng nào của các ông. Hoặc là bây giờ đưa tiền đây để giúp đỡ chúng tôi, sau này tiền kiếm được thì cùng nhau xây dựng Nam Bình.”
Phó huyện trưởng Tiền phẫn nộ đáp: “Ông chính là huyện trưởng đấy, ông ăn nói kiểu gì vậy?”
“Chính vì là huyện trưởng, nên tôi mới nói chuyện bằng lương tâm. Tôi không thể làm một huyện trưởng chiếm lợi ích về mình mà không bỏ ra gì cả.” Huyện trưởng Triệu mặt đầy uy nghiêm.
Tô Mạn giảng hòa: “Không cần cãi nhau, không cần cãi nhau. Nếu như không thì thế này đi chú Tiền, chú đưa tiền cho chúng cháu trước, coi như mượn. Sau này chúng cháu trả gấp đôi, thế nào?”
Nếu như bình thường, phó huyện trưởng Tiền tuyệt đối sẽ không cho bên ngoài mượn một đồng nào cả. Nhưng còn tốt hơn là cho bên ngoài mượn không: “Vậy nếu các ông thất bại thì làm sao?”
Huyện trưởng Triệu không vui, ông không thích nghe những lời nói kiểu thế.
Tô Mạn đáp: “Thất bại rồi thì vẫn còn xưởng gia dụng của chúng cháu mà, đập nồi bán sắt cũng phải trả tiền.”
Phó huyện trưởng Tiền nghĩ một hồi, cảm thấy cũng không lỗ, có thứ để bảo đảm. Nghe lọt tai hơn lời huyện trưởng Triệu nói. Ông ta gật đầu: “Thế cũng được.”
Tô Mạn và huyện trưởng Triệu cười.
Đợi khi lấy được quyết định tài vụ từ chỗ lão Tiền, Tô Mạn và huyện trưởng Triệu triệu tập tổ mở một cuộc hội ý, huyện trưởng nói năng một hồi: “Làm xây dựng, mau chóng xây xưởng gỗ. Không cần sợ tiêu tiền, bây giờ chúng ta có tiền. Bên trường học mau chóng tuyển học sinh, chưa đóng nổi học phí cũng không sao, ghi lại trước, sau này vào xưởng rồi thì khấu trừ vào tiền lương, điều quan trọng đầu tiên là bồi dưỡng người. Bên xưởng mới mau chóng xây dựng, đừng để đến lúc tuyển người rồi không có chỗ làm. Còn điều gì nữa thì Tiểu Tô bổ sung.”
Tô Mạn tiếp lời: “Bên làm tuyên truyền, cần bố trí người liên hệ với viện điện ảnh Thượng Hải và Bắc Kinh, đầu từ vào phim của bọn họ. Cũng có thể đầu từ vào trang phục và thiết bị của bọn họ. Dù sao nơi nào cần dùng tiền thì dùng thoải mái.”
Phó huyện trưởng Tiền nhìn dáng vẻ tiêu tiền như nước của hai kẻ kia thì vô cùng đau lòng.
…