Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi sắp xếp xong những điều này, mọi người bắt đầu bận rộn. Toàn bộ công trình xây dựng ở Nam Bình càng thêm bừng bừng khí thế. Đi đến đâu cũng đều đang thi công. Từng chiếc xe gạch được kéo đến các công xã và khu vực nền tảng để xây dựng xưởng gỗ và mở rộng xưởng mới.
Xưởng trưởng Cao của xưởng gạch cười không ngậm được miệng.
Trước đây ông ta cứ lo Tô Mạn đến tìm ông ta ký sổ. Nếu như theo quy mô nhỏ ký sổ thì ông ta không có vấn đề gì. Nhưng xây dựng cơ sở sản xuất cho quê hương gia dụng, vậy thì nơi đó quá lớn. Dùng gạch nung thì nhiều lắm. Có tăng ca làm thêm giờ thì chưa đến hai tháng cũng nung không nổi nhiều gạch như thế.
Nếu là đến ký sổ, công nhân của ông ta ai nuôi? Đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với Tiểu Tô.
Không ngờ rằng Tiểu Tô không tìm ông ta để ký sổ, lần này đến để đặt hàng, tiền đã đưa đến rồi. Tiền trao cháo múc.
Khiến cho xưởng gạch càng phát đạt.
Hơn nữa theo như cách Tô Mạn nói, sau này đơn hàng của xưởng gạch sẽ càng ngày càng lớn. Bởi vì đến lúc đó cơ sở của quê hương gia dụng cần phải xây ký túc xá cho công nhân viên chức. Nghĩ xem công xưởng lớn vạn người thì cần phải xây bao nhiêu ký túc xá đây.
Xưởng trưởng Cao vui như nở hoa. Còn nghĩ mời Tô Mạn ăn cơm.
Trong điện thoại Tô Mạn đã từ chối: “Cháu bận đến nỗi không dứt ra được, bên này còn phải tuyển người nữa, đến xem tình hình xây dựng xưởng gỗ.”
“Tiểu Tô à, thật ra chú chuẩn bị cho cháu ký sổ rồi, cháu cũng quá khách sáo với bên chú.” Xưởng trưởng Cao nói trái lương tâm.
Tô Mạn vừa nghe liền muốn cười. Nếu như cô thật sự ký sổ, thì chắc là lão Cao muốn khóc trong điện thoại.
“Được rồi, bên cháu còn có thể vì xưởng quê hương gia dụng mà ngáng chân các chú ư? Chúng cháu không thể làm chuyện này.” Toàn thể Nam Bình không thể chỉ có một xưởng gia dụng, những đơn vị khác đương nhiên cũng phải cùng nhau phát triển, nếu không thì đó là một chu kỳ suy thoái.
Quan trọng nhất, đây là hạng mục của nhà nước, có tiền của nhà nước, cô cũng không cần thiết ký sổ bên lão Cao.
Lão Cao thì cảm động vô cùng, cảm thấy con người Tô Mạn thực sự là thú vị.
Vừa cúp điện thoại của lão Cao, lão Trần ở xưởng bông vải cũng gọi điện đến, hỏi Tô Mạn cần nhiều vải ở chỗ bọn họ như thế làm gì. Có dùng hết được không. Chỗ vải đó cũng không ít tiền, không thể lãng phí được.
Tô Mạn đáp: “Dùng hết được, chú yên tâm đi, mỗi tháng trả một lần, bọn chú sẽ không lỗ đâu.”
“Trời ơi nghe cháu nói kìa, Tiểu Tô, ý chú không phải như thế. Chuyện tiền nong là chuyện nhỏ. Được rồi cháu đang bận, chú không làm phiền cháu nữa.”
Tô Mạn: “…”
Tiếp theo đó là lão Chu, nói là đã nhận được đơn đặt hàng của xưởng gia dụng, hai nghìn bộ đồ lao động, hỏi Tô Mạn có thật không.
“Thật.”
“Bên cháu thật sự muốn tuyển nhiều công nhân như thế sao?” Xưởng trưởng Chu kinh ngạc.
Tô Mạn đáp: “Đó là dự tính cẩn trọng, bọn chú chuẩn bị tốt trước đi.” Bởi vì chuyên khu và tỉnh thành giúp đỡ khai thác mấy con đường lớn, vì vậy xưởng gia dụng luôn hối hả làm việc như bánh xe lăn. Cứ thế, người vẫn không đủ dùng, phải tuyển thêm người. Hơn nữa bây giờ những đơn vị khác trong tỉnh còn tìm bọn họ để đặt hàng. Một người công nhân trong xưởng hận không thể phân thân ra để làm.
Xưởng trưởng Chu trầm mặc một lúc, lát sau lại hỏi: “Tiểu Tô à, bên cháu có thiếu xưởng phó không, chú đến làm xưởng phó cho bọn cháu nhé?”
“Được, chú đến đây, cháu hoan nghênh chú.”
“… Thôi khỏi, chú vẫn nên không đi, lớn tuổi rồi, không lăn lộn được như mấy đứa trẻ. Chỉ biết ao ước thôi. Các cháu phát triển nhanh quá.”
Tô Mạn biết là ông ta nói chơi. Đang quen làm người đứng đầu mà lại đến làm cấp dưới thì quen thế nào được.
Cô cười đáp: “Đây là hạng mục của cả huyện, nếu như đến cả một chút động tĩnh cũng không có thì đó mới thực sự cần lo lắng. Hơn nữa, chú không cần lo lắng, sau này xưởng sẽ phát triển lớn hơn, vậy thì đơn đặt hàng của bên chú cũng sẽ không ngừng.”
Lão Chu vui tới nỗi cười ha ha.
Nhờ vào sự thúc đẩy của quê hương gia dụng Nam Bình, vừa mới đầu năm cả huyện Nam Bình đều lộ ra tình hình hưng thịnh. Tình thế thế này khiến cho nhân dân ở Nam Bình đều cảm thấy cuộc sống càng ngày càng tốt lên. Quả nhiên linh ứng với một câu nói cũ, năm nay tốt hơn năm ngoái.
Nhân dân ở Nam Bình cũng hiểu được tầm quan trọng của xưởng đồ gia dụng. Biết được tỉnh đang hỗ trợ cho xưởng gia dụng, muốn xưởng gia dụng trở thành xưởng lớn vạn người, trở thành trụ cột kinh tế của Nam Bình.