Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Với số người mới dần gia nhập, xưởng đồ gia dụng đã có 1500 công nhân viên. Số lượng nhiều vừa đúng 1000 người so với năm ngoái. Nhưng dù là như thế, khối lượng công việc tại xưởng vẫn không giảm đi là bao. Chỉ riêng đơn hàng từ các công ty bách hóa cho ngày 1/5 đã đủ khiến xưởng đồ gia dụng bận rộn rồi.
May mà trường nghề Nam Bình vẫn luôn đưa người tài đến cho xưởng, nếu không xưởng sẽ không đáp ứng được nhu cầu đơn hàng.
Cuộc sống giờ đây của người dân Nam Bình cứ như mơ vậy. Trước đây muốn trở thành công nhân là điều vô cùng khó khăn, kể từ sau khi xưởng đồ gia dụng Nam Bình được thành lập, chỉ cần người nào chịu khó học, trí thông minh không có vấn đề gì thì đều sẽ có cơ hội đi học ở xưởng.
Tô Mạn chính là người mà bọn họ cảm kích nhất. Từ lúc xưởng trưởng Tô xây dựng xưởng đồ gia dụng ở Nam Bình, Nam Bình đã ngày càng trở nên phát triển. Tiếc là xưởng trưởng Tô ít khi đi ra ngoài, nếu không khi gặp cô trên đường, bọn họ sẽ chào hỏi một tiếng.
Cuối tháng sáu, Tô Mạn cuối cùng cũng hoàn thành được một nhiệm vụ, đó là học hành. Trên giấy tờ, cô đã là một học sinh trung cấp chuyên nghiệp. Ở thời đại này, đây không phải là trình độ học vấn thấp.
Ngày cô nhận được giấy báo, Thôi Hướng Bắc đã gọi điện đến. “Anh nhớ hôm nay em nhận giấy báo, chúc mừng em.”
Tô Mạn xem lịch: “Hôm nay là thứ 6, sao anh gọi điện được vậy?”
Thôi Hướng Bắc bật cười: “Anh mượn điện thoại của giáo sư, giáo sư là người vô cùng tiến bộ. Hôm nay là ngày rất quan trọng, anh nghĩ nhất định phải gọi cho em nên đã mặt dày nói với thầy ấy. Xin lỗi em, đáng ra hôm nay anh phải đi gặp em mới phải.”
Tô Mạn cười nói: “Em cũng bận lắm, chưa chắc anh đến mình đã gặp được nhau. Với lại, không phải em bảo anh học hành cho tốt hả? Có xem đồng hồ bỏ túi em đưa cho anh không?”
“Anh cất trong người, ngày nào cũng lấy ra xem, ngày nào anh cũng rất cố gắng chăm chỉ. Tô Mạn, anh chuẩn bị học xong trước rồi. Anh đã xin với nhà trường, chỉ cần anh có thể hoàn thành học phần, họ sẽ để anh tốt nghiệp sớm. Giáo sư cũng nói anh rất có thiên phú và ủng hộ quyết định của anh.”
“Tốt quá.” Tô Mạn thật lòng mừng cho Thôi Hướng Bắc, năm nay đã là năm 1963 rồi. Có thể học xong trước thì Thôi Hướng Bắc cũng có thể sớm vào đơn vị để phát triển bản thân.
“Tô Mạn, anh nhớ em.” Thôi Hướng Bắc bất ngờ nói.
Tô Mạn rung động: “... Em cũng vậy, nhưng chúng ta phải cố gắng.”
“Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ hoàn thành việc học nhanh nhất có thể để sau này có càng nhiều thời gian bên em hơn. À, anh phải đến phòng thí nghiệm vào mùa hè, không thể liên lạc với bên ngoài được. Nếu trong khoảng thời gian đó mà em không nhận được điện thoại hoặc thư của anh thì cũng đừng lo nhé.”
Tô Mạn nói: “Không sao, chuyện tốt mà, em ủng hộ anh. Thôi Hướng Bắc, giỏi lắm!”
Thôi Hướng Bắc trầm tư một lúc, giọng có chút nặng nề: “Tô Mạn, anh thấy mình rất có lỗi với em. Sau này anh sẽ đối tốt với em gấp nhiều lần. Anh thấy vô cùng hổ thẹn với em.”
Tô Mạn: “...”
Hệ thống 789: “...”
Sau khi cúp máy, Tô Mạn im lặng một lúc lâu.
Hệ thống 789 nói: “Cô đang sám hối sao? Cô đang áy náy sao? Là một thánh mẫu, lương tâm của cô sẽ không đau ư?”
Tô Mạn trợn mắt: “Có thể tin tưởng tuyệt đối cái miệng của đàn ông hả? Lý trí hơn có được không?”
Hệ thống 789: “... Vậy cô đang nghĩ cái gì?”
“Tôi đang nghĩ, bây giờ đại học được nghỉ lễ rồi, tôi cũng tốt nghiệp rồi, có phải sẽ lại có rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp không? Tôi phải đến trường trung cấp chuyên nghiệp để chọn lựa người rồi.”
Tô Mạn vội vàng rời khỏi phòng làm việc. Chỉ là lúc đi ra ngoài, cô đã xoa lồng ngực mình, không áy náy, không áy náy.
...
Tô Mạn thực sự đã đi đến trường trung cấp chuyên nghiệp để tuyển chọn người. Trường đã sắp xếp đâu vào đó từ sớm rồi, họ đề xuất một số sinh viên tốt nghiệp loại ưu cho xưởng của Tô Mạn. Tô Mạn vừa xem danh sách, bất ngờ phát hiện tên của Tô Thu Nguyệt đứng ở vị trí thứ nhất.
“Tô Thu Nguyệt cũng đi à?”
“Đúng, sinh viên Tô Thu Nguyệt rất xuất sắc, là một sinh viên tốt nghiệp loại ưu, em ấy có thể được điều đi tỉnh, nhưng chính em ấy đã từ chối cơ hội đó và muốn ở lại Nam Bình, ủng hộ cho sự nghiệp xây dựng của Nam Bình.”
Tô Mạn: “...”