Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Triệu há hốc miệng: “… Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, quân đội và cơ quan nhà nước rạch ròi. Chúng ta không can thiệp vào việc của quân khu.”
Tô Mạn nói: “Thế thì cháu tự giải quyết, dù sao cũng là quân khu tỉnh thành chúng ta, đồ gia dụng của ta ngay cả quân khu tỉnh cũng không bán được cho sao còn mang danh hiệu quê hương đồ gia dụng?”
Huyện trưởng Triệu thấy lá gan Tô Mạn lớn thật. Thật có quyết đoán.
Nếu đổi lại là ông ta, với tốc độ phát triển hiện tại của Nam Bình, ngồi yên ở xưởng tuyển người mở rộng sản xuất là được rồi. Tô Mạn thì không như thế, chưa thỏa mãn với hiện trạng, còn nhìn chằm chằm vào quân khu…
“Hay là cháu tìm phó cán bộ chuyên trách Lâm hỏi xem, không phải ông ấy xuất thân từ bộ đội ra đó sao?”
Tô Mạn cười nói: “May mà có chú nhắc, cháu qua chuyên khu hỏi xem sao đây.”
…
Buổi chiều Tô Mạn ngồi xe jeep của huyện lên tỉnh.
Phó cán bộ chuyên trách Lâm hiện đang rất quan tâm đến dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình. Chứng kiến những thành tích Tô Mạn làm ra cũng rất vui mừng.
Ông ta biết, đồng chí Tô Mạn này sẽ không khiến người ta thất vọng.
Nhìn Nam Bình hiện giờ phát triển biết bao.
Điều này chứng minh Nam Bình đi con đường này là đúng rồi, chỉ là trong lòng ông ta vẫn rất lo, Nam Bình có một Tô Mạn, nhưng địa phương khác đâu có Tô Mạn. Đến lúc đó hiệu quả đạt được so ra chắc chắn kém Nam Bình.
Nghe thư ký nói Tô Mạn đến phó cán bộ chuyên trách Lâm còn kinh ngạc một phen: “Con bé bận như thế còn có thời gian đến đây? Mời con bé vào đi.”
Tô Mạn vừa vào văn phòng đã cười ha hả: “Lãnh đạo, cháu lại đến làm phiền chú rồi.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nói: “Sao nào, chuyện ở xưởng xong rồi hả?”
Tô Mạn cười nói: “Đâu có xong được chú, càng ngày càng bận hơn. Là cháu giao việc cho người phía dưới cố ý buông công việc đến tìm chú đó.”
“Có chuyện gì à, chuyện gì mà để cháu bận trăm công nghìn việc còn cố ý chạy đến đây.”
Tô Mạn lấy ảnh chụp đồ gia dụng sản xuất chuyên biệt kỉ niệm ngày thành lập quân đội cho ông ta xem: “Chú xem đồ gia dụng xưởng chúng cháu sản xuất thế nào?”
“Tốt lắm, rất mới lạ. Thảo nào nghe nói đồ của xưởng đồ gia dụng Nam Bình đa dạng chủng loại.”
“Chú thấy đồ gia dụng xưởng chúng cháu có đủ tiêu chuẩn bán cho quân khu không?”
“Khụ khụ khụ.” Phó cán bộ chuyên trách Lâm bị sặc.
Tô Mạn nói: “Lãnh đạo, phản ứng của chú làm cháu yên tâm hơn chút rồi.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nói: “Nói thế này nhé, đơn vị cung ứng của quân khu đều là bọn họ tự sắp xếp. Chuyện này khó đó cháu.”
Tô Mạn nói: “Có khó chúng ta cũng phải thử mới biết chứ. Chúng ta còn nói muốn thành quê hương đồ gia dụng, ngay cả nguồn cung ứng của quân khu bản địa cũng không nắm được thì sao dám xưng danh chứ? Chú có quen người bên quân khu tỉnh không, chúng cháu có thể thăm dò trước ý của họ hay không.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nhíu mày cân nhắc chuyện Tô Mạn.
Tô Mạn nói: “Chỉ cần cho chúng cháu một con đường, quen được người trong quân khu là đủ rồi, chuyện về sau chúng cháu tự mình đảm nhiệm, có được không ạ, chúng cháu cũng xem như là tận lực đi, sẽ không hy vọng đến con đường này nữa,”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm cười thở dài: “Không phải chú không muốn giúp cháu, mà là con đường này không dễ đi. Đó là quân khu tỉnh, bình thường không có tiếp xúc gì với chuyên khu chúng ta. Muốn làm chuyện này còn cần tìm phó tỉnh trưởng Cố. Như vậy đi, chú đi tìm bí thư Hải xem có liên hệ được với phó tỉnh trưởng Cố không. Xem thử có móc nối được từ phía tỉnh bên này hay không. Dù gì ông ấy cũng là người phụ trách quản lý hạng mục này của các cháu. Có lẽ sẽ giúp đỡ.”
Lúc Cố Thành nhận được điện thoại của bí thư Hải, ông ta đang xem báo cáo trình lên về tiến độ của dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình, tâm tình cũng khá tốt.
Nam Bình làm được đến như vậy còn tốt hơn so với dự liệu.
Điều này cho thấy các đồng chí của Nam Bình đã làm hết sức mình.
Nghe cuộc điện thoại thư ký chuyển đến cho, Cố Thành hơi sửng sốt: “Quân khu tỉnh? Đồng chí trẻ tuổi này trái lại không ngại việc phiền hà, nhiệt huyết dồi dào nhỉ. Ngay cả quân khu tỉnh cũng dám nghĩ tới.”
Bí thư Hải nghe ra tâm tình phó tỉnh trưởng Cố không tồi, cũng không phê bình ý kiến của Tô Mạn nên cười nói: “Đúng vậy, cũng chính vì Tiểu Tô là người có tinh thần dám nghĩ dám liều mạng mới làm cho Nam Bình phát triển tốt như thế. Người trẻ tuổi tràn đầy sinh lực, cho nên chúng tôi không muốn làm con bé nản lòng, đồng chí ấy cũng nói không gây thêm phiền phức cho cấp trên mà chỉ muốn có một cơ hội gặp mặt nói chuyện với bên quân khu. Nếu như ngay cả cơ hội gặp mặt nói chuyện cũng chưa có thì trong lòng sẽ mãi cảm thấy không cam tâm.”