Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663 - Hướng Về Quân Khu 2

Chương 663 - Hướng về quân khu 2
Chương 663 - Hướng về quân khu 2

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Cố Thành nói: “Quân đội và cơ quan nhà nước rạch ròi với nhau, bên chúng tôi cũng không thể nhúng tay quá nhiều. Cùng lắm cũng chỉ sắp xếp cho bọn họ một cơ hội gặp mặt. Đến lúc đó có được hay không thì phải xem năng lực của chính họ. Tôi sẽ thử liên hệ xem rồi sẽ thông báo thời gian cho bên anh sau.”

“Vâng vâng vâng, cảm ơn tỉnh đã giúp đỡ chuyên khu phía dưới chúng tôi.”

Cố Thành cười nói: “Đừng nói những lời hình thức như thế, chăm chỉ kiến tạo thành tích đi.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Cúp điện thoại, Cố Thành ngồi nghĩ đến những người mình quen trong quân khu, những chuyện như này tuy ông ta không tiện ra mặt nhưng luồn lách vẫn liên hệ được người trên quân khu tỉnh.

Là một trưởng ban quản lý hậu cần có quan hệ với đồng chí bộ phận vũ trang tỉnh, giúp hẹn gặp ăn một bữa cơm.

Định xong thời gian, Cố Thành thông báo lại cho chuyên khu, phó cán bộ chuyên trách Lâm báo lại ngay cho Tô Mạn.

Tô Mạn nghe được tin vui muốn chết. Lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị sẵn sàng. Phải trân trọng cơ hội quý giá này, thiết lập một mối hợp tác hữu nghị với quân khu tỉnh để đạt được cảnh tượng quân dân một nhà thân thiết.

Huyện trưởng Triệu nhận được tin giật mình nói: “Liên hệ được thật sao?”

Tô Mạn nói: “Đúng thế, nhờ ơn tỉnh ủng hộ và giúp đỡ chúng ta. Chúng nhất định phải làm ra thành tích, cho lãnh đạo vui mừng phấn khởi.”

“Tiểu Tô, cháu không căng thẳng hả? Người của quân khu đó, cháu tự tin đàm phán được không?”

“Gặp đồng chí quân nhân thì có gì căng thẳng đâu. Họ thuần phác, tốt bụng. Là người đáng kính nhất, cháu mừng còn chẳng kịp ấy chứ.”

Huyện trưởng Triệu thấy Tô Mạn không phải thần kinh thô bình thường. Gặp ai cũng không căng thẳng.

….

Ở trong lòng Tô Mạn, bản thân tất cả khách hàng và khách hàng tiềm năng, đều là bao tiền to.

Nhìn thấy tiền sẽ căng thẳng sao, đương nhiên sẽ không. Ngược lại sẽ rất hưng phấn. Đây là trạng thái trong lòng Tô Mạn hình thành dưới sự nhiều năm làm nghiệp vụ. Cho nên sau khi chức vụ của cô càng ngày càng cao, thấy người càng ngày càng nhiều, vẫn có thể giữ nguyên trạng thái tinh thần rất ổn định như cũ. Không quan tâm tình cảnh lớn cỡ nào, cũng có thể đủ bình thản ung dung.

Khi nhìn thấy khách hàng, cô nghĩ đến đầu tiên không phải thân phận người này cao bao nhiêu, mà là làm thế nào kiếm được tiền từ trong túi của người đó…

Ví dụ như lúc này nhìn thấy vị trưởng phòng quân khu nghiêm túc có hơi không hợp tình người, Tô Mạn vẫn có thể duy trì nụ cười nhiệt tình như cũ: “Mạo muội quấy rầy, còn xin thứ lỗi.”

Lông mày trưởng phòng Chu nhíu lại thành một chữ xuyên, hiển nhiên là rất không hài lòng với tình huống này.

Hôm nay đi tới đây một chuyến, là do vướng quan hệ bạn bè, nhưng trên thực tế, đối với loại chuyện chạy quan hệ, ông ta rất phản cảm.

Chủ nhiệm của văn phòng chính quyền tỉnh làm người trung gian xấu hổ cười cười: “Hôm nay bữa này tôi mời. Mọi người không cần khách sáo, ăn cơm trước.”

Trưởng phòng Chu cầm lấy chiếc đũa ăn mấy miếng, còn thường thường xem đồng hồ. Hiển nhiên có chút không quá muốn ở lại.

Chủ nhiệm văn phòng bên cạnh thì nhìn Tô Mạn, thầm nghĩ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, kế tiếp lại thế nào cũng không phải chuyện liên quan đến mình. Ông ta cũng không định hé răng giúp đỡ nói chuyện nữa, như vậy có thể thật sự đắc tội với ông Chu.

Vì một xưởng đồ gia dụng trong huyện, không đáng làm thế.

Tô Mạn cười nói: “Trưởng phòng Chu, cháu biết vì sao chú lại tức giận. Thật ra bình thường tác phong của cháu và chú giống nhau. Không thích những thủ đoạn này. Nhưng không phải có câu, gọi là nâng người hiền không tránh khỏi thân thiết sao. Đương nhiên, chú cũng không thân quen cháu, cho nên cũng không thể xác định con người cháu như thế nào, nhưng hôm nay cháu thật đúng là tới thay chú giải quyết vấn đề.”

Trưởng phòng Chu vừa nghe vậy cũng dừng đũa lại: “Giải quyết vấn đề cho tôi? Tôi có thể có vấn đề gì? Đồng chí nhỏ à, nói chuyện cần phải kiên định, không thể làm mấy thứ giả dối đâu.”

Tô Mạn thẳng thắn nói: “Vậy chú cứ cho cháu một cơ hội chứng minh đi, cháu nói đều là lời kiên định. Nếu nửa lời giả dối, hôm nay coi như cái gì cháu cũng chưa nói, cháu chịu nhận lỗi, trở về viết kiểm điểm cho lãnh đạo của cháu.”

Trưởng phòng Chu vừa nghe đồng chí nữ trẻ tuổi này nói nghiêm túc như thế, chút tâm tình bài xích lúc trước cũng giảm bớt một ít, dứt khoát buông đũa: “Cô nói đi.”

Tô Mạn mỉm cười: “Cháu không quá hiểu biết với chuyện của quân khu, nhưng cháu cũng biết, hàng năm quân khu đều có một khoản lớn phí dụng bảo vệ thiết bị. Cháu nói không sai chứ.”

Bình Luận (0)
Comment