Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trưởng phòng Chu nhíu mày: “Sao cô biết?”
“Chú đã quên à, quân khu thường xuyên sẽ phân cho đơn vị phía dưới một vài chiếc xe báo hỏng để sử dụng. Chính là vì có thể tiết kiệm phí dụng.”
Đây cũng không phải bí mật gì, trưởng phòng Chu gật đầu.
Tô Mạn nói: “Xe trong quân khu đều là dựa theo số lượng trang bị thời kỳ chiến tranh để sử dụng, nhưng thời kỳ hòa bình, rất nhiều trang bị không dùng được. Nhưng không cần món đồ này, không có nghĩa là sẽ không cần giữ gìn sửa chữa. Ví dụ như những chiếc xe này, bởi vì thường xuyên không dùng, linh kiện bên trong cũng dễ dàng hỏng hóc. Hàng năm khoản phí dụng giữ gìn sửa chữa, có phải rất nhiều hay không?”
Trưởng phòng Chu không trả lời, ngược lại hỏi: “Vậy cô nói đến những cái này, là vì cái gì?”
“Đương nhiên là nghĩ biện pháp giảm bớt vấn đề này, trưởng phòng Chu, chú cũng biết, xe trong dân chúng rất ít. Đội vận chuyển của huyện chúng cháu, tổng cộng cũng chỉ mười chiếc xe lớn, hơn nữa về cơ bản tính năng không có cách nào so sánh với của quân khu. Xe quân khu bởi vì không dùng được mà để đó không dùng, cho nên, vì sao chúng ta không thể gom một ít chứ?”
“Bán xe? Khó mà làm được! Đây đều là cần chuẩn bị cho chiến tranh. Đồng chí, không thể bởi vì hòa bình, thì không có tính cảnh giác.” Vẻ mặt trưởng phòng Chu nghiêm túc.
Tô Mạn nói: “Đương nhiên không phải bán xe, cháu cũng mua không nổi. Ý của cháu là cho thuê. Quyền sở hữu xe vẫn thuộc về quân khu, nhưng có thể cho những đơn vị lớn có thực lực như chúng cháu thuê tiến hành sử dụng, trong lúc cho thuê, hết thảy hao tổn giữ gìn và sửa chữa, chúng cháu gánh. Hơn nữa còn có thể giao phí quân dụng nhất định cho quân khu. Cứ như vậy, chúng cháu có thể giảm bớt tiền mua xe, quân khu bên này cũng có thể tiết kiệm phí dụng giữ gìn và sửa chữa. Mà một khi quân khu cần xe, chỉ cần thông báo xuống, lập tức trả toàn bộ xe lại. Chú cảm thấy đề nghị này thế nào?”
Trưởng phòng Chu trầm mặc nhìn thấy mặt bàn, tựa như còn đang thật sự tự hỏi vấn đề này.
Chủ nhiệm văn phòng tỉnh bên cạnh lại không hiểu ra sao nhìn Tô Mạn. Không phải nghe bảo là bán đồ gia dụng cho quân khu à, sao sau khi đến đây còn nói chuyện thuê xe?
Không chỉ ông ta nghi hoặc, trưởng phòng Chu cũng thay đổi ấn tượng lúc trước với Tô Mạn. Lúc trước tưởng rằng muốn chạy quan hệ, kết quả là tới vì thuê xe.
Hơn nữa biện pháp thuê xe này, tính toán cẩn thận, quả thật rất có lời.
Xe của quân khu không ít, đặc biệt là xe jeep và xe tải lớn. Bình thường bọn họ sử dụng, cũng không nỡ dùng, bởi vì phí dầu. Cho nên chỉ dùng cố định một đám. Mặc đám khác sẽ không động.
Phía dưới thiếu xe, sẽ thường xuyên đến quân khu bên này yêu cầu. Nhưng những cái đó đều thuộc về vật tư chuẩn bị chiến đấu, quân khu không có khả năng đưa ra ngoài.
Nhưng nếu là thuê, hình như cũng không phải không thể.
Nhưng chuyện này ông vẫn không làm chủ được.
Sau khi trưởng phòng Chu suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt cũng ôn hòa một chút, không có nghiêm khắc như lúc trước. Ánh mắt nhìn Tô Mạn cũng không có sắc bén như trước kia: “Đồng chí Tô Mạn, chuyện này tôi còn cần bàn bạc với lãnh đạo quân khu. Nếu không thì như vậy đi, chúng ta lưu số điện thoại, đến lúc đó tôi điện thoại liên hệ cô.”
Tô Mạn cười nói: “Vậy đương nhiên là được, chuyện của quân khu không phải việc nhỏ, phải thương lượng kỹ càng. Nhưng vẫn hy vọng có thể mau chóng nhận được tin tức tốt. Bây giờ đồ gia dụng của xưởng đồ gia dụng chúng cháu vô cùng được dân chúng cả nước hoan nghênh. Dân chúng đều ngóng trông vận chuyển qua đó sớm một chút.”
Những lời này của cô nhắc rằng, đồ gia dụng của xưởng đồ gia dụng không lo việc bán buôn, không nhớ thương việc làm ăn của quân khu bên này.
Trưởng phòng Chu gật đầu.
…
Sau khi trở lại quân khu, trưởng phòng Chu đã báo cáo chuyện này với lãnh đạo bộ hậu cần.
Lãnh đạo bộ hậu cần còn rất coi trọng. Không có cách nào, đất nước nghèo khó mà. Quân phí hàng năm lại tiêu hao lớn. Chúng ta lại không đánh giặc, hàng năm tốn nhiều tiền như vậy, mọi người đều đau lòng. Nhưng đau lòng đi nữa cũng phải tiêu. Chỉ có thể nghĩ có thể giảm được thì giảm.
Đừng thấy quân khu nhiều xe, thật ra rất nhiều lãnh đạo đều không nỡ ngồi xe, luyến tiếc chút tiền dầu đó.
Ngược lại hàng năm có vài thiết bị sắp báo hỏng có thể bán cho đơn vị phía dưới, kiếm một khoản tiền nhỏ. Duy trì một ít chi tiêu của quân khu.
Hiện tại có chút tiền nhỏ còn có cách có thể tiết kiệm tiền bạc, việc này đương nhiên khiến lãnh đạo quân khu vui mừng.