Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trưởng phòng ban hậu cần nói thẳng: “Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể thử xem. Nhưng khoản tiền thuê này cũng không thể thấp. Xe của chúng ta đều là xe tốt.”
“Tính năng của xe chúng ta là tốt nhất.”
“Giá phải bàn thật kỹ. Trước tiên chúng ta nghiên cứu giá cả tốt rồi hãy thông báo bọn họ.”
Quân khu muốn làm một việc, vẫn rất nhanh. Đặc biệt là nghiên cứu giá cả thị trường. Rất nhanh đã định ra giá cả.
Giá cả thật đúng là không rẻ, xe vận tải lớn một tháng sáu mươi. Xe jeep một tháng ba mươi.
Sau khi định ra giá cả xong, trưởng phòng Chu gọi điện thoại cho khách hàng tiềm năng đầu tiên của mình.
Sau khi Tô Mạn nhận được điện thoại, tỏ vẻ tâm trạng của mình rất vui vẻ, sau đó đưa ra yêu cầu giáp mặt nói chuyện với trưởng phòng Chu lần nữa, tốt nhất là có thể xem xe.
Yêu cầu này vẫn rất hợp lý. Giữa các đơn vị hợp tác, đương nhiên phải xem hàng hóa.
Hậu cần của quân khu thường xuyên mua sắm đồ đạc, cũng hiểu quy củ về mặt này.
Vì thế Tô Mạn lại một lần nữa ngồi xe tiến về phía tỉnh thành bên ấy.
Lần này cũng không cần chủ nhiệm văn phòng tỉnh dẫn đường, bản thân cô đã quen thuộc đường tới quân khu. Lần này trưởng phòng Chu cũng không trừng mắt lạnh đối diện, trên mặt thậm chí còn mang theo chút tươi cười.
“Đồng chí Tô Mạn, đợi sau khi đi vào, cô đi theo tôi nhé. Không thể tùy tiện đi lại bên trong quân khu.”
Tô Mạn cười nói: “Cháu hiểu rồi.”
Quản lý quân khu vẫn rất nghiêm khắc, mặc dù là người đi theo trưởng phòng Chu cùng tiến vào cửa lớn, cũng bị nghiêm khắc kiểm tra.
Sau khi đi vào, Tô Mạn nhìn không chớp mắt đi theo trưởng phòng Chu, quân khu còn rất lớn, hai người đi đã lâu, mới đi tới chỗ hậu cần bên ấy.
Tô Mạn thầm nghĩ quân khu thật sự rất tiết kiệm, từ cửa lớn đến chỗ hậu cần bên này cũng đi hai mươi phút. Nếu là cô, chắc chắn sẽ bố trí xe.
Tiết kiệm là tốt, tiết kiệm tiền thì càng có khe hở thảo luận.
Hậu cần bên đây đổ đầy xe tải lớn. Nhưng hiển nhiên đồng chí quân khu còn rất yêu quý xe, binh sĩ trẻ tuổi ghé vào trên xe, cầm khăn lau xe. Một đám người làm cực kỳ hăng say.
Đương nhiên, Tô Mạn cũng không biết, cái này là bởi vì quân khu bên đây chuẩn bị thật tốt cho vụ làm ăn này, cho nên muốn để xe nhà mình có một cuộc bán buôn tốt. Lúc này mới sắp xếp người lau chùi sáng bóng những chiếc xe đấy.
“Đồng chí Tô Mạn, cô xem, đều là xe tốt.”
Tô Mạn cũng không phải quá hiểu đối với xe. Cô bận bịu không có thời gian nghiên cứu mấy thứ này.
Đặc biệt là xe của thời đại này còn có chút khác biệt với tương lai.
“Quả thật đều cũng không tệ lắm. Nhưng hẳn là rất nhiều năm rồi.”
“Nào có nhiều năm lắm đâu, cũng chỉ bảy tám năm thôi. Còn có thể lái mấy chục năm nữa. Quan trọng là phải giữ gìn, phải yêu quý. Đây đều là tài sản của quốc gia.”
Tô Mạn nói: “Nếu trong xưởng chúng cháu thuê xe về, cháu còn chuẩn bị thành lập một bộ giữ gìn và sửa chữa xe, xem như bảo bối kiểm tra định kỳ.”
Trưởng phòng Chu hài lòng gật đầu. Đồ của nhà mình cho thuê, trong lòng luôn không nỡ. Lo lắng người ta không quý trọng.
“Vậy giá cả tôi đều nói ở trong điện thoại, cô cảm thấy thế nào?”
“Nói thật, so với trong tưởng tượng của cháu mắc hơn một chút.” Tô Mạn thở dài: “Sau khi chú báo giá, cháu đã tính một khoản rồi, cái này còn mắc hơn đội chúng cháu đi vận chuyển nữa. Phí tổn rất cao.”
Trưởng phòng Chu nói: “Sao có thể, giá cả chúng tôi đều điều tra rõ ràng. Chúng tôi cũng sẽ không ra giá lung tung, lừa bịp tiền của dân chúng.”
“Cái này đương nhiên cháu hiểu, dù sao tiền nào đồ nấy. Xe quân khu đều là xe tốt, giá cao cũng là cần phải thế. Nhưng mà trưởng phòng Chu, dù sao chúng cháu cũng mở nhà xưởng, chúng cháu phải lo lắng vấn đề trang bị vốn có. Phí tổn vận chuyển rất cao, chúng cháu gánh không nổi. Bên chú phải châm chước cho chúng chú.”
“… Giá cả này tôi cũng không thể làm chủ giảm bớt đi, dù sao cũng là bộ hậu cần quyết định tốt rồi.”
“Nhưng số tiền này, với chúng cháu quả thật vượt mức rồi. Chú cũng từng nghe nói chúng cháu xây dựng quê hương đồ gia dụng Nam Bình, chỗ nào cũng cần làm kiến thiết, đều cần tiền. Mỗi một phân tiền đều phải tiêu ở chỗ cần thiết. Nếu không thì như vậy đi, trưởng phòng Chu, chúng cháu có thể dùng đồ vật bù một phần không.”
Trưởng phòng Chu nghe vậy, nói: “Gán nợ thế nào?”
“Trong xưởng chúng cháu nhiều nhất chính là các loại đồ gia dụng. Chúng cháu cũng không chiếm lợi, nếu chỉ dùng để gán nợ, chúng cháu cũng sẽ không bán với giá thị trường, chúng cháu dùng giá gốc để gán nợ, thế nào?”