Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666 - Đàm Phán 3

Chương 666 - Đàm phán 3
Chương 666 - Đàm phán 3

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Trưởng phòng Chu trừng con mắt: “… Cô đây là muốn bán đồ gia dụng?”

Tô Mạn nói: “Cháu đã dùng giá gốc cho các chú rồi, sao tính là bán đồ gia dụng chứ? Về cơ bản thì không phải việc kiếm tiền, sao có thể tính là bán? Chỉ có thể là gán nợ. Cũng giảm bớt một khoản tiền cho các chú. Chú xem một phân tiền các chú cũng không cần tiêu, có thể lấy miễn phí đồ gia dụng, với lại có thể thấp hơn giá thị trường. Mà chúng cháu cũng có thể giữ lại nhiều tài chính hơn, có thể dùng xe của mình. Coi như là cục diện song phương đều có lợi. Nếu cháu có tiền, cháu có khả năng làm loại chuyện lỗ vốn này sao? Đó còn không phải bởi vì bần cùng sao?”

Đề nghị này rất đột ngột, về cơ bản trưởng phòng Chu chưa từng nghĩ tới.

Nhưng đây là vụ làm ăn đầu tiên, trưởng phòng Chu vẫn rất coi trọng. Đều chú ý một khởi đầu tốt đẹp. Làm khoản đầu tiên, mới có thể làm khoản thứ hai.

Lại lo lắng đến vừa nãy Tô Mạn nói giá cả định ra có hơi cao, vốn đối phương còn có chút do dự , không lấy ra được số tiền thuê như thế. Lại nghĩ đến dùng giá gốc để bù. Cái này có thể giảm bớt một khoản phí dụng mua sắm vật tư cho chỗ hậu cần.

“Quân khu chúng tôi bên đây cũng có quy định về đồ vật, đồ bình thường không thể được.”

Tô Mạn nói: “Cháu biết, yêu cầu về chất lượng vô cùng nghiêm khắc. Nhưng xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng cháu cũng không phải là xưởng nhỏ bình thường, mà nổi tiếng cả nước. Là sản phẩm được đông đảo dân chúng tán thành.”

Tô Mạn còn lấy ra một bức ảnh phim từ trong túi: “Chú xem, đây chính là phim về đồ gia dụng đợt trước của xưởng đồ gia dụng chúng cháu. Đều được tranh mua hết.”

Trưởng phòng Chu vừa nhìn thấy còn rất quen thuộc, đây không phải là bộ gia dụng trong bộ phim lần trước sao.

“Một bộ này… Bao nhiêu tiền?”

“Một bộ lẻ ba mươi, nếu quân khu bên này cần, hai mươi lăm thôi. Chuyển hàng tới cửa, bảo đảm chất lượng. Chúng cháu chính là dân bản địa, nếu các chú lo lắng, bất cứ lúc nào bất kể khi nào cũng có thể đi tìm xưởng đồ gia dụng chúng cháu. Chú xem, đơn vị bản địa, có việc gì không phải cũng dễ tìm chúng cháu sao?”

Trưởng phòng Chu vừa nghe có thể rẻ hơn năm đồng tiền, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ. Nếu mua nhiều hơn, thế phải giảm được bao nhiêu đây.

Hơn nữa còn có thể sử dụng tiền thuê xe để gán nợ.

Ông ta vừa nghĩ tới đây, đã cảm thấy không thích hợp, không phải xưởng đồ gia dụng dùng đồ gia dụng gán nợ sao, sao biến thành quân khu bên này của ông ta dùng tiền thuê xe gán nợ vậy.

“Trưởng phòng Chu, chú cảm thấy thế nào? Nếu không thì như vậy đi, chúng cháu gửi một phần tiền thuê, một phần gán nợ cũng được. Nhưng lấy toàn bộ tiền, chúng cháu thật sự không lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy.”

Nghe thấy Tô Mạn lại lui từng bước, trong lòng trưởng phòng Chu bắt đầu cân nhắc.

“Như vậy đi, cô ngồi đợi ở trong phòng trước, tôi đi thương lượng với lãnh đạo một chút.”

“Vậy đương nhiên không thành vấn đề.”

Sau khi thu xếp Tô Mạn tới trong phòng hội nghị, trưởng phòng Chu lập tức rời đi.

Một mình Tô Mạn ngồi ở trong phòng hội nghị.

789 xông ra: “Tôi rất thích nơi này, đều tràn đầy dao động chính nghĩa. Số liệu cả người tôi nhảy lên rất thoải mái.”

Tô Mạn nhướng mày: “Phải không, nếu không thì mi ở lại chỗ này nhé?”

“Nhưng mà cô là ký chủ của tôi, tôi chỉ có thể đi theo cô thôi.”

“Như thế à, vậy quá đáng tiếc. Nếu không thì, tôi nhất định tìm cho mi một nơi thoải mái hơn nơi này rồi.”

789: “Cứ cảm thấy giọng điệu bây giờ cô nói chuyện với tôi có hơi giống với thằng nhóc con người ngu ngốc đó.”

Tô Mạn: “…”

Một bên khác, trưởng phòng Chu đã bắt đầu thương lượng cùng lãnh đạo. Còn đưa ảnh chụp cho lãnh đạo xem.

Quả thật, bức ảnh chụp này xuất sắc tăng thêm phân lượng cho xưởng đồ gia dụng.

Sau khi trưởng phòng ban hậu cần xem hết ảnh chụp, nhớ tới chuyện ngày một tháng tám lần trước lúc xem phim, nói: “Lần trước lãnh đạo lớn còn nói bộ gia dụng này rất có ý mới.”

“Lần đó tôi thấy cũng rất tốt.”

Dưới sự suy xét của trưởng phòng hậu cần, còn bảo bộ tài vụ chỗ hậu cần lại đây tính toán sổ sách một chút.

Sau khi tính xong, chiếm được kết quả xác thật buôn bán có lời. Trưởng phòng hậu cần nói: “Đi khảo sát nhà xưởng tại hiện trường đi, xem thử vấn đề chất lượng. Nếu chất lượng qua cửa, vậy chuyện này có thể làm.”

Khi trở về, Tô Mạn cùng quay về với trưởng phòng Chu. Bởi vì đường xá xa xôi, cuối cùng hai người ngồi trên xe chuyên dụng của quân khu.

Chiếc xe jeep này ngồi rất thích, thoải mái hơn xe chuyên dụng trong huyện. Lại càng khỏi phải nói tới chiếc xe hư đó của ông Chu.

Bình Luận (0)
Comment