Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa, chúng ta cũng không lỗ vốn, trái lại còn kiếm được ấy chứ. Chúng ta không cần phải bỏ tiền mặt vẫn có thể có được một nhóm xe chuyên vận chuyển. Tìm một đội xe vận chuyển ở tỉnh là đi theo lộ trình đã tính, mà chúng ta đi thuê xe là đi theo số trời đã định. Bình thường chúng ta tự dùng, khi nào rảnh thì có thể vận chuyển cho đơn vị khác để kiếm tiền.”
“…!!!” Sau khi Tưởng Hiểu Lượng hiểu ra thì trong lòng bỗng bừng sáng, xúc động nói: “Lần này bộ đội không bỏ tiền mà có thể mua đồ gia dụng, còn tiết kiệm được phí bảo hành. Bọn họ cảm thấy mình được hời.”
“Đúng thế, chúng ta bàn chuyện hợp tác, điều quan trọng nhất là hai bên cùng có lợi. Dù cho chúng ta có lời thì cũng phải khiến cho khách hàng cảm thấy bọn họ được lợi. Chỉ khi hai bên cùng có lợi mới có thể duy trì quan hệ hợp tác lâu dài. Thời gian càng dài, càng kiếm được nhiều.”
Cả phòng họp chìm vào im lặng, bọn họ không hiểu gì về tiêu thụ, chỉ quản chuyện trong xưởng. Nhưng lúc này nghe xưởng trưởng Tô phân tích, trong chốc lát họ cảm thấy bản thân thật may khi chỉ quản chuyện trong xưởng, không quản chuyện bên ngoài, nếu không thì đầu óc không linh động được.
Tưởng Hiểu Lượng khiêm tốn nói: “Xưởng trưởng Tô, bình thường cô học mấy thứ đó ở sách gì thế, tôi có thể mượn để xem được không? Năng lực của tôi và cô khác biệt quá lớn.”
Đương nhiên là không có sách, Tô Mạn chỉ có thể nói: “Không có sách, động não nhiều vào. Dù xem nhiều sách thì cũng không bằng kinh nghiệm đi đàm phán.”
Chút tâm trạng kiêu ngạo ban đầu của Tưởng Hiểu Lượng lập tức vụt tắt. So với xưởng trưởng Tô thì bản thân anh ta còn cách quá xa, chả có gì để kiêu ngạo. Vẫn cần phải tiếp tục rèn luyện.
Ngày hôm sau bên quân khu tỉnh truyền đến tin tức tốt, bộ hậu cần của quân khu đã đồng ý yêu cầu, đồng thời thống kê nhu cầu số lượng cần.
Mời Tô Mạn đến quân khu ký thỏa thuận, đồng thời là mang xe về.
Trưởng phòng Chu còn nói: “Đúng rồi, mấy chiếc xe đó chúng tôi không hay dùng, bình dầu cạn rồi, nhớ tự mang dầu đến nhé.”
Tô Mạn: “…”
May mà ở huyện cũng dự trữ dầu, Tô Mạn bèn xin huyện trưởng Triệu một ít dầu.
Huyện trưởng Triệu vừa nghe thấy chuyện này mới mấy ngày đã xong rồi, vô cùng kinh ngạc: “Thật sự xong rồi?”
“Hôm qua trưởng phòng Chu đến xưởng chúng ta khảo sát, chỉ là chuyện này chưa quyết định xong nên cháu chưa tới báo cáo. Để tránh mừng hụt. Chẳng qua hôm nay họ báo cháu lên lấy xe nên cháu lên báo cáo với chú một tiếng.”
Huyện trưởng Triệu lại hỏi: “Lấy xe? Không phải là bán đồ gia dụng à?”
Lúc đối mặt với huyện trưởng Triệu, Tô Mạn giải thích đơn giản dễ hiểu: “Nhu cầu vận chuyển của chúng ta nhiều, đội vận chuyển của huyện thì không đáp ứng nổi. Vừa hay quân khu tỉnh có mấy chiếc xe vận tải nên đã lấy xe cho chúng ta thuê. Tiết kiệm chi phí hơn là tìm một đội vận chuyển. Hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi, sau này quê hương đồ gia dụng ta không thiếu xe nữa. Đúng rồi, huyện có nhu cầu thuê một chiếc xe công tốt chút không? Khá rẻ đó chú, 30 tệ một tháng, muốn lái đi đâu thì đi.”
Huyện trưởng Triệu vô cùng kinh ngạc với kết quả của chuyện này, đồng thời không suy nghĩ được thêm gì nữa. Nhưng vẫn từ chối ý kiến của Tô Mạn: “Thôi không cần, phải tiết kiệm xăng dầu. Hơn nữa mỗi tháng huyện lại cần chi thêm 30 tệ, không đáng.”
Tô Mạn kinh ngạc, cô luôn cho rằng huyện trưởng Triệu là người lãnh đạo không có tiết tháo nhất trong các lãnh đạo mà cô từng gặp.
Không ngờ rằng người ta còn có lòng tiết kiệm như thế nữa.
Nhìn lại bản thân, quả thật là quá thiếu tiết tháo.
789: “… Cuối cùng cô cũng biết bản thân mình có vấn đề rồi.”
Tô Mạn: “Có năng lực để hưởng thụ thì cần gì phải làm khổ bản thân? Tôi lại không tiêu tiền của người khác, tôi tiêu tiền của mình là được rồi.” Là người có xưởng lớn hai nghìn người, lương của Tô Mạn đã là 189 tệ rồi. “Nuôi” thêm chiếc xe hoàn toàn không có vấn đề gì.
Còn tiền xăng dầu ư… Bình thường cơ hội cô ra ngoài không nhiều, cũng không cần cùng bao nhiêu xăng dầu.
Lần này Tô Mạn đến quân khu thuê mười chiếc xe tải, hai chiếc xe jeep.
Nhưng mà cô phát hiện, trong huyện có rất ít người biết lái xe.
Mười hai người đi lấy xe lần này là lấy các lái xe ở các đơn vị khác.
Quả nhiên nhân tài là vấn đề khó khăn nhất.
Tô Mạn quyết định, quay về sẽ bồi dưỡng lái xe thật tốt. Tốt nhất là để mấy người trẻ đi lái xe. Dù sao lấy thêm một cái bằng nữa cũng không lỗ.