Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670 - Thời Hạn 10 Năm

Chương 670 - Thời hạn 10 năm
Chương 670 - Thời hạn 10 năm

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Bởi vì chuyện này đã bàn xong, lần này là làm các thủ tục. Vậy nên sau khi Tô Mạn đến tỉnh làm thủ tục rất thuận lợi. Thời gian cho thuê là 10 năm, đặt ba nghìn bộ đồ gia dụng cùng phong cách trong phim. Bên xưởng đồ gia dụng còn bổ sung một chút tiền cho quân khu, tiền không nhiều nhưng khiến lòng người cảm thấy dễ chịu. Sắc mặt trưởng phòng Chu càng thêm ôn hòa.

Làm xong thủ tục, bên bộ đội bắt đầu bàn giao, bảo người của Tô Mạn đi kiểm tra tính năng của xe. Sau khi xem xét xong thì lái ra ngoài.

Mười hai người thanh niên hào hứng đi lên xe của quân khu. Mặt đỏ bừng bừng, xắn tay áo lên, chuẩn bị nổ máy.

Kết quả phát hiện xe không nổ máy được.

Tô Mạn nói: “Hết dầu, đổ dầu vào đã.”

Trưởng phòng Chu cũng chẳng thấy ngại ngùng: “May mà thông báo trước với các cô rồi, nếu không thì làm lỡ chuyện mất.”

“Đúng vậy, cảm ơn trưởng phòng Chu.” Tô Mạn cười nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, quan hệ của chúng ta là mối quan hệ quân dân hợp tác mà. Chuyện các cô tiếp nhận lính giải ngũ mà hôm qua cô nói, tôi đã nói lại với lãnh đạo rồi. Các lãnh đạo rất vui, vô cùng tán thưởng cô. Còn bảo tôi đi cảm ơn các cô nữa kìa.”

Thế cảm ơn chúng tôi mà không nỡ đổ dầu vào xe cho tôi à. Tô Mạn cười xua tay: “Khách sáo rồi khách sáo rồi, đây là điều chúng cháu nên làm thôi.”

“Vậy thì xưởng trưởng Tô, rất vui khi hai bên hợp tác vui vẻ. Chỗ hàng của chúng tôi phiền các cô hao tâm tổn sức nhiều rồi.”

“Yên tâm đi, cháu tự mình giám sát. Trong xưởng của chúng cháu có một xưởng chuyên sản xuất những thứ này, gọi là xưởng chuyên dụng.”

Trưởng phòng Chu càng vui hơn: “Về xe chúng tôi sẽ kiểm tra định kỳ, nếu không thì không yên tâm.”

Tô Mạn rộng lượng đáp: “Cháu hiểu, bên chú chỉ cần nói trước một tiếng, nếu không xe ở ngoài, không quay về được, bên chú đến một chuyến lại tay không.”

Đổ dầu xong, các lái xe kiểm tra biết rằng đây là xe tốt, lúc này mới bắt đầu đi về.

Trưởng phòng Chu đứng ở cổng quân khu vẫy tay chào bọn họ.

Trong lòng Tô Mạn nghĩ, nhìn kìa, đây là tình cảnh hai bên cùng có lợi mang tới điều tốt đẹp.

Đến khi không còn thấy người nữa thì Tô Mạn mới quay người lại nhìn chiếc xe của mình, đủ oai phong.

Đợi khi nào về đến huyện, cô sẽ đi thi bằng lái. Lấy được bằng lái cô sẽ lái xe đến trường đại học đón Thôi Hướng Bắc đi hóng gió.

Lúc một đoàn xe đi vào Nam Bình đã thu hút nhân dân ở xung quanh.

Một đội xe chỉnh tề, trông tốt hơn mấy cái xe chắp vá ở đội vận chuyển.

Hơn nữa mặc dù đã lấy vải bọc ký hiệu quân khu tỉnh ở trên xe đi, nhưng mà màu xanh quân đội và tạo hình thế kia vẫn khiến người ta cảm thấy hùng tráng.

Trên đầu xe được treo một bông hoa hồng màu đỏ, vị trí gần với mấy chữ đội vận chuyển của xưởng gia dụng Nam Bình.

Còn có người nhìn thấy Tô Mạn ngồi trên xe jeep liền biết rằng đây là đội xe của xưởng đồ gia dụng Nam Bình.

Trong chốc lát mọi người đều cảm thấy xưởng đồ gia dụng Nam Bình đúng là trụ cột kinh tế của Nam Bình. Không ngừng xây xưởng, không ngừng tuyển người, bây giờ còn mang về bao nhiêu là xe.

Sức mạnh của xưởng đồ gia dụng Nam Bình thật hùng hậu.

Mọi người càng có lòng tin vào xưởng đồ gia dụng hơn. Xưởng đồ gia dụng này đúng là càng làm càng tốt, phát triển thần tốc luôn.

Lúc xe đi đến xưởng đồ gia dụng Nam Bình thì đã là buổi trưa, vừa hay các công nhân vừa tan làm ăn cơm. Mọi người nhìn thấy cảnh này thì không buồn ăn cơm nữa, tất cả chạy ra ngoài cổng đón đoàn xe vào xưởng.

Khi chiếc xe đầu tiên tiến vào xưởng, các công nhân mừng rỡ vỗ tay.

“Xưởng của chúng ta có xe rồi!” Có người vui vẻ hét lên.

“Chiếc xe này trông thật đẹp.”

“Nhìn vô cùng oai phong, xe của đội vận chuyển còn không đẹp bằng cái này.”

Mọi người tự giác nhường đường cho xe đi đến nơi để xe đã được chuẩn bị trước. Khi Tô Mạn bước xuống xe, rất nhiều người gọi xưởng trưởng Tô và vẫy tay chào cô.

Tô Mạn cười vẫy tay: “Mọi người đi ăn cơm đi, sau này xe còn được đỗ trong xưởng, mọi người muốn xem lúc nào cũng được.”

Nghe thấy lời nói này, mọi người cười ồ lên rồi cầm bát đũa chạy về ăn cơm.

Có chàng trai trẻ tò mò muốn trèo lên xe thử thì bị ông Cát đuổi đi: “Đừng động lung tung, tay chân vụng về, làm hỏng rồi thì làm thế nào.”

Tô Mạn cười nói: “Muốn động vào cũng được, sau này xưởng sẽ đào tạo lái xe, nhìn xem ai có bản lĩnh có thể học được.”

Có chàng trai nào mà không thích xe, vừa nghe thấy đào tạo lái xe thì vui đến mức muốn đi báo danh.

“Đến bộ phận nhân sự báo danh đi.”

Người thanh niên đến cơm cũng chẳng thèm ăn mà đi tìm cán sự của bộ phận nhân sự.

Bình Luận (0)
Comment