Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngày mùng 1 tháng 8, Tô Mạn chính thức bắt đầu làm việc.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, cô đã đến cửa hàng cắt tóc ở công xã, bảo thợ cắt tóc cắt mái tóc không dinh dưỡng như cỏ khô của cô đi.
Cắt thành kiểu học sinh trong thành phố. Thực sự là khác biệt, nhìn có vẻ chín chắn hơn một chút, cũng có khí chất hơn trước.
Khi Tô Mạn đi tới văn phòng ở công xã, cửa sân công xã đã mở.
Văn phòng ở công xã đều một tầng. Liếc mắt một cái nhìn lại, có một loạt nhà một tầng đặt song song, phía trước là sân.
Ông lão trông cửa vừa nghe Tô Mạn tới hội phụ nữ làm việc ngày đầu, thì chỉ cho cô một văn phòng ở trong góc.
Ngoài cửa có một bảng gỗ viết: “Văn phòng hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà.”
…
Văn phòng hẻo lánh như vậy, rõ ràng là địa vị của hội phụ nữ ở công xã thực sự không được tốt lắm.
Chuyện này cũng không kỳ lạ, tuy khẩu hiệu kêu rất to, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng mấy ngàn năm phong kiến còn sót lại đã xâm nhập lòng người, ở trong lòng mọi người, con gái vẫn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhất là hiện tại ngay cả việc ăn no bụng cũng phải sầu lo, muốn người ta chú ý tới vấn đề phụ nữ, vậy thì càng khó hơn.
Tô Mạn cảm thấy mình cũng coi như chó ngáp phải ruồi.
Chính vì ban ngành này bị ghẻ lạnh như thế, cho nên cơ hội cô tiến vào mới lớn như vậy. Nếu đổi thành tám chức vụ khác ở công xã phục vụ cho nhân dân thì không tới lượt cô.
Trong văn phòng có hai cán sự trẻ tuổi.
Lúc trước Tô Mạn đi theo chủ nhiệm Hách công diễn cũng đã làm quen với bọn họ.
Cô gái tết hai bím tóc thật dài tên là Đinh Mẫn, là con gái của hiệu trưởng Đinh trường cấp 2 ở công xã. Còn có một cô gái khác tết một bím tóc to, tên là Trình Hiểu Hồng, là cháu gái của bí thư Trình ở công xã.
Ngoài ra còn có một người chưa tới, tên là Vương Phương, buộc tóc đuôi ngựa, là cán sự trẻ tuổi từ huyện thành sắp xếp tới.
Nói ngắn gọn, đều là người có ô dù.
Tô Mạn cảm thấy, mình đến nơi này giống như là thực vật ở tầng thấp nhất.
Lúc này hai người ở trong phòng còn đang nhắc tới tên Tô Mạn.
Đinh Mẫn nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm nay sẽ đến, dự đoán lát nữa sẽ đến thôi.”
Trình Hiểu Hồng cũng nói: “Nói là có năng lực làm việc, công diễn lần này không cho tôi đi, chuẩn bị sắp xếp cô ta. Tôi hỏi chú tôi, chú tôi nói là chủ nhiệm Hách sắp xếp.”
Đinh Mẫn không phục: “Tôi kém chỗ nào, dù gì tôi cũng tốt nghiệp cấp 2. Tôi còn chuẩn bị thi đại học đấy.”
Trong lòng Trình Hiểu Hồng cũng không thoải mái. Cô ta có thể tới hội liên hiệp phụ nữ ở công xã này, cũng là cha cô ta tìm chú cô ta nói rất nhiều lần, mới có thể chen vào. Sau khi tới đây vẫn luôn chờ đợi, không có một chút hy vọng nào. Bình thường cũng không được coi trọng. Người ta cho rằng cô ta là cháu gái của bí thư thì rất vẻ vang, nhưng cô ta tự biết tiền đồ của mình rất khó khăn. Đặc biệt là chú của mình không phải vẫn luôn ở đây, quay đầu một cái là bị điều đi, không cẩn thận cô ta sẽ bị đẩy ra. Cho nên trong lòng vẫn luôn muốn có thể trở nên nổi bật. Rất không dễ dàng có cơ hội nở mày nở mặt, vậy mà bị một cô gái nhỏ trong đại đội cướp mất.
“Đến lúc đó tôi sẽ nhìn mà làm, tôi không tin cô ta thực sự có năng lực như vậy. Nếu không làm tốt trong tương lai, không phải là sẽ bị đuổi đi.”
789 nghe đến đó không nghe nổi nữa: “Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay. Khi nào thì thế giới mới khắp nơi tràn ngập tình yêu? Ký chủ, cô đừng khổ sở, cố gắng cảm hóa bọn họ.”
Tô Mạn nói: “Khổ sở cái gì, không bị người ta đố kỵ là kẻ tài năng tầm thường.” Cô vươn tay gõ cửa tiến vào văn phòng: “Chào mọi người, tôi là Tô Mạn của đại đội Đại Kiều Loan, hôm nay tới làm ngày đầu tiên.”
Vừa rồi Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng còn đang thảo luận về Tô Mạn, nghe thấy giọng Tô Mạn, chỉ trong nháy mắt hơi xấu hổ. Nhưng mà dù sao đã làm việc mấy năm, da mặt không mỏng như vậy, đều cười đứng dậy: “Đồng chí Tô Mạn, hoan nghênh cô gia nhập hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi. Vừa rồi chúng tôi còn nhắc tới sắp có đồng chí mới đến, rất vui đó.”
Tô Mạn nói: “Tôi cũng rất vui khi có thể gia nhập đội ngũ của các cô, thành một phần tử trong đó, dốc một phần lực cho công tác hội phụ nữ ở công xã chúng ta.”
Bầu không khí trong văn phòng vô cùng hòa hợp.