Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chủ nhiệm Hách đi tới, phía sau còn có một đồng chí nữ tết hai bím tóc.
Nhìn thấy bầu không khí trong văn phòng rất tốt, lại thấy Tô Mạn đến, trên mặt chủ nhiệm Hách lộ ra nụ cười: “Đồng chí Tô Mạn đến rồi à, sau này phải đi theo bọn cô cùng chia sẻ công việc nhé.”
Tô Mạn cười nói: “Đều là chủ nhiệm Hách và bí thư Trình tín nhiệm, cháu mới có cơ hội gia nhập hội liên hiệp phụ nữ của công xã chúng ta. Cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực phục vụ nhân dân, là đầy tớ tốt của nhân dân.”
Chủ nhiệm Hách rất thích những lời này của Tô Mạn, bọn họ không phải là đầy tớ của nhân dân sao?
Bà ta lại cười nói: “Các cháu đều làm quen với nhau rồi nhỉ.”
Tô Mạn nói: “Lúc trước cháu đều đã làm quen, lần này lại gặp mặt, cháu vẫn còn nhớ rõ. Vừa rồi đã chào hỏi với đồng chí Đinh Mẫn và đồng chí Trình Hiểu Hồng. Đồng chí phía sau cô, là đồng chí Vương Phương từ huyện thành tới.”
Đồng chí tên Vương Phương gật đầu với cô, trên mặt mang theo vài phần kiêu ngạo.
Đương nhiên, loại vẻ mặt này cô ta đã cố gắng che giấu đi.
Trái lại chủ nhiệm Hách không chú ý tới, sau khi giới thiệu xong, thì dẫn Tô Mạn đến văn phòng tổ chức của công xã làm thủ tục, hoàn thành hồ sơ.
Hai người ra khỏi văn phòng, Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng liếc nhau, Đinh Mẫn nhỏ giọng nói: “Cô nói xem vừa rồi cô ta nghe thấy không?”
Trình Hiểu Hồng nói: “Chắc chắn không nghe thấy, nếu nghe thấy còn có thể cười vui vẻ với tôi như vậy ư? Tôi đã gặp nhiều đồng chí nữ từ đội sản xuất, tính tình không được tốt lắm, hay sinh sự mắng chửi người khác.”
Lúc này Đinh Mẫn mới an tâm, nhưng lại cảm thấy không có gì phải lo lắng, chỉ là cán sự nhỏ từ một đội sản xuất tới mà thôi, nghe được thì nghe, còn có thể làm gì? Nếu đi tố cáo, chủ nhiệm Hách chưa chắc đã tin tưởng.
Bên văn phòng tổ chức, Tô Mạn đi theo chủ nhiệm Hách làm xong xuôi thủ tục. Sau này, Tô Mạn sẽ là một cán sự có đơn vị chính thức, được ăn cơm ở căn tin công xã.
Ngoại trừ có thể ăn cơm ở căn tin công xã, từng tháng còn có phiếu, nhận tiền lương.
Bởi vì là cán sự sơ cấp, tiền lương không cao, mỗi tháng là 18 đồng. Còn tiêu chuẩn phiếu khác, còn lại là lựa vào hộ khẩu công nhân theo thành phố phân phát.
Trừ chuyện này ra, hộ khẩu cá nhân của Tô Mạn cũng phải chuyển ra, trực thuộc ở trong công xã Bắc Hà.
Những đãi ngộ này, ở công xã Bắc Hà mà nói đã khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Tô Mạn cảm thấy rất hài lòng.
Sau này cô cũng là người có thu nhập chính thức, có thể quang minh chính đại thêm đồ ăn cho mình.
Duy nhất khiến cô buồn bực chính là, hiện giờ đều là ăn ở nhà ăn, từng nhà không thể nhóm lửa. Cho dù mua thịt, cũng phải đến căn tin nhờ người ta chế biến.
Sau khi làm xong thủ tục, chủ nhiệm Hách lại dẫn Tô Mạn đến văn phòng khác chào hỏi, cho quen mặt.
Trí nhớ của Tô Mạn khá tốt, đều ghi nhớ tên, tướng mạo và chức vị của những người này.
Sau khi làm xong xuôi những chuyện này, chủ nhiệm Hách tìm Tô Mạn bàn công việc.
Chuyện đến công xã công diễn đã được định ra.
Công xã xa, bọn họ không định đi, quá mệt nhọc, công diễn ở mấy công xã gần là được.
Phương diện ăn ở công xã người ta đều đã sắp xếp, chỉ cần dẫn người qua đó là xong.
Chuyện này chủ nhiệm Hách đều đã có sắp xếp, chỉ riêng chuyện công diễn, chủ nhiệm Hách muốn tìm Tô Mạn bàn bạc một chút, xem có thể diễn càng tốt hơn hay không.
Dù sao cũng là diễn ở bên ngoài, đương nhiên phải tốt nhất.
Khi Tô Mạn còn chưa đến, cũng đã chuẩn bị cho chuyện này. Lúc này chủ nhiệm Hách đề xuất chuyện đó, cô đã dự liệu trước, trên mặt cũng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ bất an của người mới.
“Chủ nhiệm Hách, chuyện này lúc trước cháu cũng đã tốn nhiều thời gian suy nghĩ, không ngừng cải tiến. Cháu có một đề nghị, không biết có thích hợp hay không, có gì cô chỉ bảo cho cháu nhé.”
Chủ nhiệm Hách nghe thấy thế lập tức vui vẻ.
Không sợ bạn có đề nghị, chỉ sợ bạn không có đề nghị mà nói.
“Cháu nói đi.”
“Tình hình trong mỗi thôn khác nhau, tình hình từng công xã cũng khác nhau. Cháu cảm thấy chỉ dựa vào ba chuyện xưa kia diễn, không được. Chúng ta phải nhằm vào nhu cầu của từng người, làm ra diễn xuất chuyện xưa đặc sắc. Cô cảm thấy ý nghĩ này thế nào?”
Chủ nhiệm Hách trầm tư nói: “Cháu là nói, bố trí công diễn một lần nữa sao?”