Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Tô Mạn mới cười rồi ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe, lái xe ra khỏi trường đại học.
Thôi Hướng Bắc nghiêng đầu nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn đã cắt tóc ngắn rồi, cô thật đẹp, để kiểu tóc này cũng làm rõ vẻ đẹp hiên ngang. Đặc biệt là biểu cảm của cô khi lái xe không giống với lúc bình thường, cũng không giống với lúc làm việc. Dường như mang đến một cảm giác tùy hứng.
Đây là người con gái anh thích, nhìn thế nào thì cũng thấy ưu tú như thế. Tất cả khiến anh không thể rời mắt.
Tô Mạn cảm giác có ánh nhìn, cô nhìn anh một cái rồi cười nói: “Anh nhìn em làm gì, nhắm mắt lại hưởng gió trời đi, nghỉ ngơi cho khỏe một lát. Đợi đến nơi thì em cho anh ngắm đủ luôn.”
Thôi Hướng Bắc nghe thấy câu cuối cùng, trên mặt có hơi nóng lên, sau đó cười rồi gật đầu: “Ừm.” Nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn là Tô Mạn. Tô Mạn của trước đây, Tô Mạn trong hiện tại….
Có lẽ là nghĩ tới nhiều, Thôi Hướng Bắc thật sự từ từ ngủ mất. Sau khi ngủ còn mơ một giấc mộng ngắn ngủi. Mơ thấy mình và Tô Mạn kết hôn. Ban đêm động phòng, anh vô cùng kích động nhẹ nhàng hôn lên Tô Mạn, xúc cảm trên môi hết sức chân thật, khiến anh mở mắt từ trong tiềm thức. Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy mặt Tô Mạn trước mắt mình. Nghĩ tới cảnh trong mơ mộng, nhất thời chột dạ sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
Tô Mạn nói: “Thôi Hướng Bắc, sao mặt anh đỏ như vậy. Không phải là cách anh gần một chút thôi sao. Em chỉ muốn xem anh có gầy hay không.”
Mặt Thôi Hướng Bắc lập tức nghẹn đỏ. Anh cố gắng làm bộ không có việc gì, cười nói: “Không, anh rất vui mừng. Vui đến mức đỏ lên.”
“Ồ, em còn tưởng rằng anh nằm mơ thấy gì nữa.”
“… Không, anh không có nằm mơ. Thật ra anh cũng chưa ngủ.” Thôi Hướng Bắc cũng không dám để Tô Mạn biết giấc mơ anh mơ thấy.
Cảm thấy nếu biết việc này, Tô Mạn có thể sẽ nghĩ anh là một người đàn ông không đứng đắn.
Cũng may Tô Mạn cũng không truy hỏi chuyện này nữa, mà cởi bỏ đai an toàn, bảo Thôi Hướng Bắc xuống xe: “Đi, chúng ta đi xuống một chút, ngắm nhìn phong cảnh.
Thành thị trong tỉnh Hồ Giang, như vùng ven sông thành phố lớn, có rất nhiều phong cảnh bãi sông.
Lúc này cuối tuần, rất nhiều thanh niên trẻ được nghỉ cũng sẽ đi lại ở bên này, hẹn hò ngắm nhìn phong cảnh.
Lúc trước mỗi lần Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc gặp mặt đều vội vội vàng vàng, hơn nữa còn đều ở Nam Bình bên đó, cho nên kiểu ngắm phong cảnh tự tại này, vẫn là lần đầu tiên.
Hai người nghiêm túc nhìn thuyền buồm một chiếc lại một chiếc trôi nổi trên mặt sông, nhìn bọt sóng trên mặt sông rộng lớn bởi vì gió thổi mà nổi lên, cảm thấy tâm trạng cũng không nhịn được mở rộng hơn rất nhiều.
Tô Mạn cảm thấy, khó trách nhiều người thích ngắm phong cảnh, dạo chơi vòng quanh thế giới như vậy.
Tâm trạng Thôi Hướng Bắc chịu sự lây nhiễm, không nhịn được được nói: “Đại Giang Đông khứ, lãng đào tẫn.”
“Thiên cổ phong lưu nhân vật.” Tô Mạn tiếp một câu.
[Sông dài băng chảy về đông
Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay.]
Thôi Hướng Bắc nói: “Câu đằng sau này cứ cảm thấy có chút phiền muộn.”
Tô Mạn nói: “Có gì hay mà phiền muộn, con người có một ngày như thế, những người đó lưu danh nghìn đời, vậy mới là một đời đáng giá. Vĩnh viễn sống ở trong lòng người.”
Cô lại vô cùng hâm mộ nhân vật làm những việc phong lưu thiên cổ này. Đây mới là không uổng công đi một hồi đời người.
Thôi Hướng Bắc nhìn Tô Mạn, cảm thấy cô luôn có thể khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Cho dù là lúc mệt mỏi cỡ nào, cũng có thể cho anh sức mạnh.
Anh không nhịn được nắm lấy tay Tô Mạn.
Tô Mạn cũng không có từ chối, khó có khi bạn trai nhỏ dám nắm tay ở bên ngoài. Yêu nhau, không phải là nắm cái tay một cái hôn miệng nhẹ một cái sao. Không làm những thứ đó còn có gì thú vị? Tô Mạn nhớ tới vừa nãy ở trong xe hôn một cái, khẽ mím môi.
Thôi Hướng Bắc không biết là nghĩ tới cái gì, có chút kích động, trong đôi mắt trong veo nhìn Tô Mạn: “Tô Mạn, một năm học này của anh, có thể học hết tất cả chương trình học. Giáo sư bọn anh đã đồng ý đơn xin của anh. Tháng bảy năm sau, anh sẽ tốt nghiệp.”
Vẻ mặt Tô Mạn tự hào, nói: “Thật tốt quá, Thôi Hướng Bắc, anh cực kỳ giỏi đó. Em vẫn rất có tin tưởng với anh, biết anh chắc chắn có thể thực hiện mục tiêu của anh.”
Được Tô Mạn khen, đầu Thôi Hướng Bắc đều có hơi choáng váng: “Tô Mạn, sau khi tốt nghiệp… Chúng ta, chúng ta kết hôn được không.”
Tô Mạn: “…!!!” Cái này thì không thể nói được đâu.