Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
789: “Cô từng nói là cô không thích bất ngờ, đi thăm người ta thì đánh tiếng trước cơ mà.”
Tô Mạn nói: “Tôi nói là tôi không thích bất ngờ, nhưng mấy nam sinh trẻ tuổi thì thích cái này.”
789 kinh ngạc: “Lẽ nào ký chủ đang lấy lòng người khác sao?”
“Phương pháp đơn giản khiến người ta vui vẻ, sao lại không làm? Không thể không nói, mấy tên cặn bã lừa gạt các cô gái đơn thuần rất có đầu óc kinh doanh đấy. Một chuyện nhỏ như thế mà có thể dỗ dành một cô gái đối xử chân thành. Kiếm lời to.”
789: “… Thế giờ cô đang làm chuyện đó à.”
Tô Mạn trừng mắt: “Đừng nói bừa, tôi chân thành đấy.”
789: … Thành tâm dỗ người ta. Nhưng nó không dám nói, nó sợ bị ném vào phòng tối.
Suy cho cùng thì thời đại này, xe chuyên dụng vẫn rất ít. Cho dù là ở tỉnh thì có thể lái xe thì đã rất mát mày mát mặt rồi.
Nữ đồng chí tóc ngắn, vô cùng lão luyện.
Có người nhìn cô, cô chỉ cười nhè nhẹ, nụ cười làm người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Tô Mạn tìm đến một đồng chí nam đang dắt xe đạp: “Chào đồng chí, tôi muốn tìm sinh viên năm hai khoa cơ khí tên Thôi Hướng Bắc, anh ấy sống ở phòng 233 tòa 5, có thể làm phiền cậu tìm anh ấy giúp tôi được không.”
Là một sinh viên đại học, không thể không thân thiện, nam sinh này lập tức đồng ý.
Tô Mạn cười đáp: “Cảm ơn cậu, làm phiền cậu quá rồi.”
Nam sinh đáp: “Không phiền không phiền, đều là nam nữ Trung Hoa, anh chị em, nên giúp đỡ nhau thôi.”
Sau đó cậu ta đạp xe về phía trường học.
Tô Mạn cảm khái, sinh viên thời đại này, tư tưởng giác ngộ đúng là không chê vào đâu được.
Tô Mạn ngồi trong xe jeep để đợi người.
Đến khoảng mười phút sau thì mới thấy Thôi Hướng Bắc đi ra. Sau đó mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe jeep, gương mặt anh đầy vẻ nghi hoặc đi tới đó.
Nam sinh vừa nãy cũng không nói rõ đối phương là ai, chỉ nói có một nữ đồng chí lái xe jeep, tóc ngắn.
Anh còn tưởng là chú Cố có chuyện gì muốn tìm anh.
Vừa đi đến bên xe jeep thì cửa xe đã mở ra rồi. Tô Mạn chạm đôi chân nhỏ đi giày da xuống đất, đứng bên cạnh xe, nở một nụ cười trong trẻo nhìn Thôi Hướng Bắc: “Thôi Hướng Bắc, vui không?”
“Tô Mạn!” Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc đầy kinh ngạc, hai mắt vui tới nỗi muốn phát sáng luôn, trong nháy mắt không khống chế được cảm xúc mà đi đến ôm Tô Mạn.
“Bỏ ra bỏ ra, mọi người nhìn kìa.”
Tô Mạn vỗ vào người anh. Chỗ này là chốn đông người, còn là trước cổng trường học nữa, phải chú ý hình tượng trước mặt mọi người.
Lúc này Thôi Hướng Bắc mới nhận ra, vội vàng buông Tô Mạn ra, gương mặt đỏ hây hây: “Anh, lúc nãy anh vui quá, quá bất ngờ luôn. Tô Mạn, anh vui thật đấy. Sao em lại tới đây, em nói em rất bận mà.”
Tô Mạn đưa tay ra sau lưng cười: “Có bận đi chăng nữa thì cũng sẽ sắp xếp thời gian đến thăm anh thôi. Em biết chắc chắn anh ở trong phòng thực nghiệm rất khổ. Em không yên tâm.”
789: Cho dù trước đó không biết, nhưng mà giờ nhìn gương mặt tiều tụy hốc hác thì nó có thể hiểu rồi. Nó cảm thấy quả thực mình càng ngày càng thông minh.
Thôi Hướng Bắc vui như đang trên mây vậy, toàn thân mềm nhũn.
“Tô Mạn em đối xử với anh thật tốt.”
Tô Mạn cười đáp: “Không đối xử tốt với anh thì đối xử tốt với ai? Anh có rảnh không, chúng ta ra ngoài đi dạo, em đưa anh đi hóng gió cho giải tỏa.”
Thôi Hướng Bắc có thói quen ra ngoài thì sẽ mang theo đồ, không cần về ký túc xá lấy nữa. Hơn nữa Tô Mạn đến rồi, anh không muốn tách rời Tô Mạn một giây một phút nào cả. Không muốn lãng phí thời gian nên anh gật đầu. Sau đó nhìn vào chiếc xe đằng sau Tô Mạn: “Cái xe này…”
“Em thuê, lên xe đi.”
Thôi Hướng Bắc chuẩn bị ngồi lên ghế lái.
Tô Mạn chặn anh lại: “Anh ngồi chỗ tay lái phụ cho em, em lái xe chở anh đi, em biết lái xe rồi.”
Thôi Hướng Bắc còn tưởng rằng lái xe bị đuổi đi rồi. Bây giờ xem ra là Tô Mạn tự mình lái xe đi. anh lo lắng nói: “Em đi từ Nam Bình qua đây à? Em mới học có bao lâu mà đã lái xa vậy rồi? Nguy hiểm quá.”
Tô Mạn đành lừa anh: “Em biết lâu rồi, từ kỳ nghỉ hè đã học rồi. Anh không biết mà thôi. Em muốn tạo bất ngờ cho anh đấy. Để em lái cho, anh làm thực nghiệm tinh thần chưa ổn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe. Còn nữa, anh không tin vào kỹ thuật của em à?”
“Đương nhiên là tin em chứ.” Thôi Hướng Bắc đương nhiên là tin cô. Tô Mạn trước nay chưa từng lừa anh. Làm việc đáng tin cậy hơn bất kỳ ai. Thế là không nói thêm câu nào nữa anh lập tức ngồi lên ghế lái phụ.