Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Suy cho cùng thì trước đây khổ quá, giờ thì các công việc ở xưởng đã có người phụ trách, không cần cô giám sát chặt chẽ nữa. Mà đến tháng mười lại có hoạt động, lại phải bận. Đây cũng là lúc để đi hóng gió.
Muốn đi hóng gió thì đương nhiên phải có bạn đồng hành.
Tô Mạn nghĩ về người bạn trai nhỏ anh tuấn của mình. Chuyện tốt thế này, sao có thể quên người yêu mình được. Thế thì quá xấu xa.
Cô là một người yêu đương nghiêm túc. Không thể làm chuyện đi chơi một mình được.
789 nói: “Chẳng phải vì cô muốn tìm người đi cùng sao?”
Tô Mạn không hài lòng nói: “Tôi đi cùng với người yêu tôi lẽ nào không đúng à? Không thể tìm người khác đâu.”
789: “…” Nhân loại thông minh quá, nó không có lời nào để phản bác.
Tô Mạn không thích tạo một màn bất ngờ trong trường hợp chưa làm rõ tình hình. Lần trước Thôi Hướng Bắc nói là đi vào phòng thực nghiệm, không biết là đã đi ra chưa.
Tô Mạn gọi điện thoại đến phòng truyền tin của Thôi Hướng Bắc, nhờ người ta tìm Thôi Hướng Bắc, xem là anh đã về chưa. Nếu mà về rồi thì gọi lại cho cô.
Sau khi gọi điện thoại, Tô Mạn yên tâm tiếp tục làm việc. Bận tới bận lui suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Đến tận ngày thứ sáu cuộc gọi kia, Tô Mạn mới nhận được điện thoại của Thôi Hướng Bắc.
Giọng nói của Thôi Hướng Bắc ở đầu dây bên kia rất vội vàng: “Tô Mạn, anh xin lỗi, chắc là em đợi anh lâu lắm rồi nhỉ. Anh mới đi từ phòng thực nghiệm ra, về đến ký túc xá mới biết là em gọi điện.”
Tô Mạn: “…Không sao, lâu rồi chưa nghe thấy tin tức của anh, em hơi nhớ nên mới gọi điện hỏi thăm tình hình của anh.”
Đầu dây bên kia, Thôi Hướng Bắc cảm động tới nỗi xoa lồng ngực.
Gương mặt anh hốc hác, râu thì chưa cạo, trong mắt thì toàn tơ máu.
Những ngày tháng trong phòng thực nghiệm rất gian khổ, còn khổ hơn việc nuôi lợn với nung gạch trước đây. Tinh thần và thể xác tổn hại rất nhiều.
Lúc về đến phòng ngủ, anh chuẩn bị ngủ một giấc dài. Sau khi nghe tin Tô Mạn gọi tới thì anh vội vã tới đây.
Giờ nghe được tiếng Tô Mạn, anh cảm thấy cảm giác mệt mỏi của mình đã bớt đi vài phần.
“Anh khá ổn, em đừng lo lắng. Anh làm trợ lý với học tập trong phòng thực nghiệm thôi. Còn có thể có chuyện gì được?”
Tô Mạn nghĩ, trong phòng thực nghiệm quả thực không mấy an toàn. Đặc biệt là trang thiết bị ở thời điểm này rất thô sơ, rất dễ xảy ra sự cố.
Cô đáp: “Vậy mấy ngày nữa anh có cần đến phòng thực nghiệm không? Trường học khai giảng rồi nhỉ, nói em nghe thời khóa biểu thế nào đi, để em xem xem mấy ngày nay anh có khổ không.”
Thôi Hướng Bắc cười rồi đọc thuộc lòng thời khóa biểu cho cô nghe.
“Cuối tuần anh không ở phòng thực nghiệm à?”
“Vừa mời khai giảng, giáo sư rất bận nên để anh nghỉ ngơi trước.” Thực tế là giáo sư cũng đã mệt muốn chết rồi.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Đừng khiến em lo lắng.”
“Ừm.” Thôi Hướng Bắc cảm động không nói nên lời. Anh lại thở dài: “Tô Mạn công việc của em có bận không?”
“Rất bận, bận vô cùng luôn. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng có nhớ em.”
“Ồ.” Thôi Hướng Bắc không định đi về Nam Bình nữa. Anh muốn đợi khi nào Tô Mạn không bận nữa rồi về. Anh biết Tô Mạn là người có lý tưởng, muốn tranh thủ từng giây từng phút cống hiến cho sự nghiệp kiến thiết đất nước.
Sau khi cúp điện thoại, Thôi Hướng Bắc lấy thứ đồ ôm trong lòng ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng nó.
Mở cái nắp ra, anh phát hiện hình như trên nắp thiếu thứ gì đó. Thiếu tấm hình của người con gái anh yêu.
Sáng sớm cuối tuần, Tô Mạn cầm mấy thứ đồ mua từ hệ thống như sữa bột của thời đại này để bồi bổ, quả sấy ăn vặt, tự lái xe đến tỉnh. Vì để cho xứng với chiếc xe mới, nên hôm qua Tô Mạn cố ý đi cắt tóc, tóc ngắn đến mang tai nhìn rất nhanh nhẹn. Ngồi trên xe jeep giống như nữ chiến sĩ.
Khiến cho những nữ công nhân cô gặp trên đường mặt đầy sùng bái.
789: “Cô vẫn còn thiếu một cái kính đen đấy. Cần mua không?”
“Mi cảm thấy tôi muốn đùa nghịch còn cần thêm đạo cụ ư?”
Lúc này tình hình đường xá vô cùng xấu.
Dù cho là đường lên tỉnh thì cũng không được tốt lắm. Một đoạn đường ở giữa rất dài toàn là đường đất đá. Xe đi lên trên vô cùng xóc nảy. Thậm chí đến cả cái biển chỉ đường cũng mất luôn. May mà Tô Mạn đã lên tỉnh mấy lần, là một tay lái lão luyện, cảm giác phương hướng khá tốt, đi một mạch thuận lợi đến tỉnh.
Hơn nữa vì chiếc xe này tốt, cô lái cũng nhanh, lộ trình ban đầu là hơn ba tiếng, Tô Mạn chỉ cần hơn hai tiếng đã đến nơi.
Lên đến tỉnh, cô đi thẳng đến đại học Hồ Giang.