Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Làm gì vậy?” Giống mấy thanh niên chạy ở trong vườn trường, dù sao cũng cảm thấy vô cùng ngốc nghếch. Cái này không phù hợp phong cách của cô.
Nhưng ai bảo cô kiếm một bạn trai nhỏ trẻ tuổi chứ. Bạn trai nhỏ đã vì cô mà không kết hôn, cô cũng phải cưng chiều một chút.
Thôi Hướng Bắc lôi kéo cô vào trong rừng trúc nổi tiếng của trường học, bỗng chốc làm kinh sợ một bầy uyên ương.
Đôi người yêu nhỏ tay cầm tay đang lặng lẽ nói chuyện trong một góc hẻo lánh giống như uyên ương bị bắt chạy ra bên ngoài. Ngược lại dành ra chỗ cũ cho Tô Mạn bọn họ.
Tô Mạn xem náo nhiệt. Còn cảm thấy rất có lỗi. Người ta thật vất vả muốn yêu trong bí mật, lại bị quấy rầy. Còn không biết những đôi tình nhân trẻ tuổi này trở về xấu hổ cỡ nào.
Cô mới nghĩ, đã bị Thôi Hướng Bắc kéo đến sau cây trúc, sau đó anh cúi đầu hôn xuống.
Tô Mạn thấy anh tập trung tinh thần nhắm mắt lại, mặt mày anh tuấn khiến người ta yêu thích.
Thật lâu sau đó, hai người dựa lưng vào nhau, ngồi ở trên ghế đá dài trong rừng trúc nhỏ. Trên mặt đều có hơi ửng đỏ.
Tô Mạn từ từ tỉnh táo lại: “Thôi Hướng Bắc, em phải đi về.”
Thôi Hướng Bắc mới nãy còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc lập tức mất mát không thôi, nhưng anh cũng không muốn để Tô Mạn đi đường đêm. Lúc này trở về còn có thể vội vàng trước khi bầu trời tối đen về đến nhà. Nếu chậm trễ tới trời tối, trên đường xảy ra vấn đề thì không dễ xử lý.
Tô Mạn mang toàn bộ đồ trong xe cho Thôi Hướng Bắc. Bảo anh trở về chia sẻ đồ ăn vật cho bạn bè cùng ký túc xá.
Trong cửa xe, Tô Mạn cười vẫy tay: “Trở về học bài cho tốt, em sẽ thường xuyên đến thăm anh.”
Thôi Hướng Bắc ôm một đống đồ gật đầu.
Nhưng trong nội tâm, anh cũng không hy vọng Tô Mạn vất vả bôn ba như vậy. Cho nên cân nhắc sau này mỗi ngày ít ngủ hai tiếng, dành ra thời gian cuối tuần thăm Tô Mạn.
Trở lại trong ký túc xá, mấy bạn cùng phòng liền vây quanh lại đây, trông thấy đồ trong tay Thôi Hướng Bắc, nói: “Thôi Hướng Bắc, có người nhìn thấy cậu và một đồng chí nữ tay cầm tay đi dạo ở bên hồ sen. Là người yêu cậu đến đây hả?”
“Chắc chắn là người yêu cậu ấy, cậu ấy còn có lá gan tay cầm tay với người khác sao?”
Thôi Hướng Bắc trợn trắng mắt: “Có thời gian đọc nhiều sách hơn đi.”
Anh đặt đồ vật lên mặt bàn, sau đó lấy một ít thịt khô từ trong ngăn kéo ra chia sẻ, bỏ đồ Tô Mạn cho anh vào trong ngăn kéo, cũng không chuẩn bị chia sẻ chút nào.
Mấy bạn cùng phòng đều lén cười.
Lý Hiểu Minh vừa gặm thịt khô, vừa nói: “Thôi Hướng Bắc, không phải cậu sẽ tốt nghiệp trước thời hạn sao, người yêu cậu cũng xem như khổ tận cam lai. Có phải các cậu tốt nghiệp rồi lĩnh chứng ngay không?”
Thôi Hướng Bắc không muốn nhắc tới đề tài này. Người khác không biết Tô Mạn, dễ hiểu lầm cô.
“Sao không nói lời nào vậy, không phải là cậu không muốn kết hôn đấy chứ. Nếu thực sự như vậy, mình cũng không thể đồng ý. Đồng chí Tô Mạn chính là đồng chí tốt!”
Thôi Hướng Bắc nói: “Nhiệm vụ xây dựng đất nước lửa sém lông mày, phụ nữ Trung Hoa xung phong đi đầu, cùng hoàn thành xây dựng nghiệp lớn.”
“Cho nên cậu muốn đợi xây dựng đất nước xong sau đó lại kết hôn? Thế phải chờ tới năm nào tháng nào. Không chừng đầu tóc của lão Thôi cậu đều bạc cả rồi.”
“Thôi Hướng Bắc, cậu đừng thấy đồng chí Tô Mạn người ta đối tốt với cậu, cậu cứ như thế đi. Cậu cẩn thận người ta chịu không nổi, đá cậu đó.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Chân mình vững chắc, đá không di chuyển.”
Người trong ký túc xá cảm thấy cần phải kích thích anh một chút, cho anh biết tầm quan trọng của Tô Mạn. Liền cá cược trước mặt Thôi Hướng Bắc, xem đồng chí Tô Mạn sẽ chờ anh mấy năm. Còn cố ý ảo tưởng sau khi Tô Mạn đá Thôi Hướng Bắc, Thôi Hướng Bắc hối hận như thế nào muốn bù đắp lại mọi chuyện đã vô ích. Những người làm anh em như bọn họ tuyệt đối sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhất định sẽ ủng hộ Tô Mạn.
Thôi Hướng Bắc khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Thầm nghĩ mấy người biết cái gì, Tô Mạn nói, cả đời đều muốn cùng một chỗ rồi.
Trên đường trở về, Tô Mạn vừa lái xe, vừa ngâm nga điệu hát dân gian.
789 nói: “Kí chủ, hôm nay cô rất vui vẻ, không giống như bình thường lắm.”
Tô Mạn vừa lái xe vừa nói: “Phải không, cái gì không giống hả?”
“Trước kia cô vui vẻ, chỉ là vui vẻ mặt ngoài. Lần này, nội tâm của cô đang nhảy nhót lên. Biên độ nhảy lên rất vui sướng.”