Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên sau khi chú họ mất, Trần Minh Hoa với tư cách là hậu nhân, đã chôn cất và dọn dẹp căn nhà của ông. Lúc dọn thu được di thư chú họ để lại cho ông ta, bảo Trần Minh Hoa rằng sau khi ông ta chết, phải dọn dẹp tu sửa toàn bộ căn nhà cũ này của ông ta một lần. Hơn nữa không được nhờ người khác giúp đỡ, phải đích thân thực hiện những việc này.
Việc này người ngoài nhìn vào chính là yêu cầu gây khó dễ cho người ta. Dù sao căn phòng đã quá cũ nát, cũng không có người ở nữa, không nhất thiết phải sửa làm gì. Vậy mà còn nhất quyết bảo người ta tự tay làm, thế không phải cố ý gây khó dễ sao?
Nhưng Trần Minh Hoa nhớ rõ đại ân đại đức của chú họ đối với ông ta, thấy nếu đây đã là di nguyện của ông ấy thì không thể không coi trọng. Vì thế tự mình đại trùng tu lại từ trong ra ngoài một lần, ngay cả nóc nhà cũng là ông ta bắc thang lên sửa lại.
Chính vào lúc sửa xà nhà, ông ta phát hiện trên thanh xà ngang một hộp gỗ nhỏ.
Câu chuyện, từ đó bắt đầu.
“Sau đó thì sao, tiếp sau như thế nào?”
Huyện trưởng Triệu cầm tờ báo đi tìm Trần Minh Hoa trong xưởng, bảo ông ta kể tiếp chuyện sau đó.
Trần Minh Hoa sờ đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ, ông ta làm sao biết được về sau thế nào? Sửa phòng là thật, nhưng chuyện cái hộp đương nhiên là giả.
Tô Mạn cười nói: “Huyện trưởng Triệu, tình tiết tiếp theo của câu chuyện còn phải đợi họ viết tiếp.”
“Cho nên đây đều là bịa đặt?”
Huyện trưởng Triệu sửng sốt: “Là giả sao?”
Tô Mạn nói: “Không không không, câu chuyện phải trải qua quá trình biên soạn. Sau khi biên soạn sẽ có một số chênh lệch với sự thật, nhưng chúng ta không thể nói nó là giả được. Dù sao chuyện xuất phát từ sự thật. Phác thảo của chuyện là thật.” Tình tiết thì là giả.
Trần Minh Hoa là một người thành thật, lần đầu tiên làm chuyện như này, chỉ có thể đứng đó cười xòa.
Huyện trưởng Triệu: “…”
Tô Mạn nói: “Huyện trưởng Triệu, chú thấy câu chuyện này của chúng cháu có hay không? Chúng ta có thể khai thác rất nhiều thông điệp ý nghĩa từ trong đó. Ví dụ như là hiếu thuận với bề trên, đền ơn đáp nghĩa. Còn có tinh thần kiên trì bền bỉ.”
“Cái này, tốt thì đương nhiên là rất tốt, nhưng viết hơi chậm. Ba ngày mới có một chương.”
“Đã rất nhanh rồi ạ, cơm ngon không sợ muộn. Phần tiếp theo nhất định càng đặc sắc.”
Nghe bảo phần sau càng đặc sắc, huyện trưởng Triệu lại càng muốn đọc.
Không chỉ huyện trưởng Triệu muốn đọc, những độc giả khác đều muốn đọc.
Câu chuyện lần này được tái bản trên tuần san công nhân. Trên mục chuyên viết về những câu chuyện của công nhân. Cũng nhờ bộ phận tuyên truyền tỉnh giúp đỡ, được xuất hiện một góc không nhỏ trên báo chí các tỉnh thành.
Những câu chuyện công nhân trước kia chỉ toàn viết một đoạn để tuyên truyền cho một người. Chuyện rất cảm động nhưng tình tiết đã cũ. Không giống lần này câu chuyện chia thành nhiều kỳ đăng tải, một người bình thường vô danh vì làm một điều tốt đã đạt được một cuộc gặp gỡ kỳ lạ.
Khi kỳ đầu tiên được đăng lên, mọi người đều tò mò trong chiếc hộp kia chứa đựng cái gì. Hơn nữa còn khiến cho bao nhiêu người tranh cãi sôi nổi.
Dưới sự chờ mong của mọi người, kỳ thứ hai đã đến. Nội dung kỳ thứ hai bắt đầu gay cấn hơn. Trong hộp không phải vàng bạc tiền của khế đất to lớn gì. Mà là một tấm bản đồ. Trên bản đồ đánh dấu mấy điểm, còn có một bức thư, bảo Trần Minh Hoa dựa theo những khu vực đánh dấu trên đó đi tìm năm chiếc chìa khóa của căn hầm, trong hầm có thứ ông ta để lại cho Trần Minh Hoa. Những nơi này không thiếu vách đá rừng rậm. Cảnh kết thúc kỳ thứ hai, Trần Minh Hoa đang bị một con lợn rừng đuổi giết. Mà lúc này, con lợn rừng đuổi dồn Trần Minh Hoa tới trước một cây cầu độc mộc. Mà trên cây cầu có một con rắn độc đang nằm đó.
Tô Mạn: “…”
Kỳ thứ hai của câu chuyện đã để lại dư âm không nhỏ, gây tranh luận xôn xao. Mọi người bàn tán sôi nổi xem Trần Minh Hoa sẽ qua cầu như thế nào.
Thậm chí xưởng đồ gia dụng Nam Bình còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của mọi người, chỉ đích danh muốn tìm Trần Minh Hoa, hỏi Trần Minh Hoa có còn sống hay không. Có phải bị lợn rừng giết hay là bị rắn cắn chết rồi.
Khi Trần Minh Hoa nhận được những cuộc điện thoại này, tâm trạng phức tạp.
Tô Mạn không có hứng thú với việc Trần Minh Hoa làm cách nào qua cầu, cô chỉ muốn biết, câu chuyện này khi nào thì tới cao trào. Sắp đến ngày một tháng mười rồi.