Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Tôn nghe thấy giọng điệu không chút kiêu ngạo của Tô Mạn. Ngược lại cảm thấy xưởng trưởng trẻ tuổi này còn rất biết điều. Không bởi vì có chút thành tích, liền không lễ phép với lão đồng chí.
Nhưng người trẻ tuổi có khả năng tạo ra một sự nghiệp lớn như vậy, dù sao cũng không đến mức ngu xuẩn thế.
Sau khi hai người xác định xong thời gian, xưởng trưởng Tôn cho người đi chuẩn bị.
Tô Mạn đã làm chuẩn bị ở trong xưởng, còn bảo người ta làm một biểu ngữ chào mừng. Còn báo chuyện này với tiểu tổ quê hương đồ gia dụng Nam Bình một cái.
Huyện trưởng Triệu nói: “Đây không phải là đến học tập đó chứ.”
Cô nói: “Bọn họ học theo cũng vô dụng. Bây giờ Nam Bình cũng không phải là nơi người khác bắt chước một chút thì có thể vượt qua. Hình tượng của chúng ta ở trong lòng dân chúng đã khắc rất sâu. Những người khác có bắt chước đi nữa, thì cũng là bắt chước. Bọn họ càng học theo, chỉ có thể chứng minh Nam Bình chúng ta tốt hơn.”
Huyện trưởng Triệu an tâm.
Thời gian qua ông cũng mặc kệ chuyện trong xưởng. Trước kia phân công rõ ràng không tiện quản, bây giờ là không thể quản. Bây giờ Tô Mạn chính là xưởng trưởng của một nhà xưởng lớn hai ngàn người, hơn nữa vô cùng có uy vọng trong các đồng chí công nhân. Sức nặng nói chuyện ở Nam Bình cũng không giống nhau .
Cô tình nguyện nói một tiếng, đó là tôn trọng đối với lãnh đạo huyện là ông đây. Nếu không tình nguyện nói, ông ta cũng không thể tùy tiện phê bình.
Chờ sau này xưởng lớn quy mô vạn người làm xong, lãnh đạo huyện Nam Bình thật đúng là không quản được cô nữa. Cũng giống với lãnh đạo nhà máy thép huyện Tiểu Dã. Dám thách thức cả lãnh đạo trong huyện.
Nhưng mặc dù như vậy, huyện trưởng Triệu cũng muốn kiên trì để cho Tô Mạn không ngừng lớn mạnh. Bởi vì việc này đối với cả Nam Bình mới có lợi. Cũng là một bút sáng loáng trên chiến tích cá nhân của ông ta.
Sau khi thương lượng xong, huyện trưởng Triệu lập tức bố trí phó huyện trưởng Trình đến lúc đó tới nhà xưởng gặp mặt người ta. Tuy rằng bây giờ bọn họ cũng không quá để ý tới nhà xưởng của người ta. Nhưng tốt xấu gì là đơn vị cấp tỉnh từ tỉnh thành tới. Thể nào cũng phải cho tỉnh bên đó một thái độ tốt. Không thể để người ta cảm thấy được Nam Bình lên mặt.
Phó huyện trưởng Trình vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Tới ngày giao hẹn tốt rồi, xưởng trưởng Tôn dẫn theo vài người thấp thỏm không yên đi tới huyện Nam Bình. Dọc theo đường đi, ông ta đều nghĩ mình có thể nhận được đãi ngộ gì. Tuy rằng xưởng trưởng Tô đó rất khách sáo. Nhưng không bảo đảm những người khác âm thầm chê cười xưởng gia dụng tỉnh thành bọn họ thế nào.
Đợi sau khi tới xưởng gia dụng Nam Bình, được các công nhân trong xưởng nhiệt tình chào đón, trái tim của xưởng trưởng Tôn mới xem như hạ xuống. Lại nhìn biểu ngữ được treo lên, còn có cài hoa hồng trên người mình, xưởng trưởng Tôn cảm thấy người của xưởng gia dụng Nam Bình quả nhiên khác biệt.
Tô Mạn cười nói: “Hoan nghênh xưởng trưởng Tôn đến chỉ đạo.”
Xưởng trưởng Tôn vẫn là người biết địa vị bây giờ của mình, vội vàng nói: “Đến thăm thôi không dám nhận, chỉ là tới cửa để khảo sát học tập. Bây giờ xưởng gia dụng Nam Bình mọi người phát triển nhanh chóng, tốc độ này khiến cho người ta thúc ngựa không kịp.”
Tô Mạn nói: “Đây cũng là do may mà lãnh đạo ủng hộ và các dân chúng tín nhiệm. Cũng không phải tất cả đều là công lao của chính chúng tôi. Xưởng trưởng Tôn, tôi đi tiếp đón ông vào nghỉ ngơi trong phòng trước. Đợi lát nữa tôi tự mình dẫn ông đi thăm nhà xưởng một chút. Hôm nay cũng nên ở lại lâu, buổi chiều tôi còn tính dẫn ông đi khảo sát tại hiện trường xưởng gỗ bên dưới nữa.”
Cái này vừa vặn hợp với ý của xưởng trưởng Tôn.
Thật vất vả đến một lần như thế, vậy đương nhiên phải xem nhiều mới được.
Tới trong phòng nghỉ, phó huyện trưởng Trình cũng tới tiếp khách. Làm một phó huyện trưởng, đồng chí ở cửa tiếp đón đơn vị thì không thích hợp, chỉ có thể lại đây tiếp khách một chút mà thôi.
Hai người nói vài câu khách sáo, sau đó cùng đi thăm xưởng gia dụng.
Khi xưởng trưởng Tôn tới xưởng gia dụng, đã cảm thấy quy mô rất lớn. Không nghĩ tới sau khi tiến vào, không gian bên trong còn lớn hơn nữa. Mà phía xa xa còn đang không ngừng xây dựng. Có thể tưởng tượng được mục tiêu của xưởng gia dụng Nam Bình.
Trong lòng ông ta lập tức nảy lên một dự cảm không tốt. Nếu Nam Bình thật sự muốn xây dựng xưởng lớn vạn người, xưởng gia dụng Hồ Giang bọn họ thật đúng là chỉ có thể tạm bợ duy trì sinh tồn.
Tiếp đó ông ta lại nhìn một vài phân khu trong xưởng gia dụng, có thể tốt hơn xưởng gia dụng tỉnh thành nhiều lắm.