Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong xưởng thật đúng là dùng đủ loại phương pháp. Học người ta quảng cáo, mua vật liễu gỗ của Nam Bình. Ngay từ đầu có chút tác dụng, nhưng chỉ cần Nam Bình bên kia tăng lớn lượng cung cấp hàng hóa, bọn họ bên này sẽ không có cơ hội.
Bọn họ chỉ có thể nhặt nhạnh khách hàng còn lại của Nam Bình. Người ta mua đồ gia dụng của bọn họ còn chỉ là miễn cưỡng mua thôi.
Nghe nhân viên bán hàng nói, khách hàng còn nhắc tới, nói nhà xưởng không nổi tiếng bằng người ta, chế tạo đồ không tốt bằng người ta, giá cả còn mắc như thế.
Trong lòng xưởng trưởng Tôn cảm thấy khổ sở. Lúc trước giá cả vẫn như vậy, chẳng lẽ còn có thể đột nhiên hạ thấp xuống sao? Hơn nữa, nguyên liệu và thợ bọn họ dùng cũng không kém.
Ông ta không biết là thua kém Nam Bình nhiều cỡ nào.
Đến ngay cả bây giờ Nam Bình làm ra đồ gia dụng bằng da, đồ gia dụng bằng vải bố, tỉnh thành bọn họ cũng làm. Nhưng những dân chúng này nhất định không mua.
Bởi vì Hồ Giang có xưởng gia dụng Nam Bình, xưởng gia dụng tỉnh thành bọn họ lập tức bị bóp chết.
Khiến cho xưởng trưởng Tôn buồn bực chính là, bây giờ rất nhiều đơn vị tỉnh thành đều tình nguyện tìm xưởng gia dụng Nam Bình đặt hàng đồ gia dụng, cũng không tìm bọn họ. Bởi vì tiếng tăm của Nam Bình lớn, còn duy trì sửa chữa. Còn làm cái gì mà làm theo yêu cầu. Điều quan trọng là quân khu tỉnh cũng tìm người ta đặt đồ gia dụng, vậy chứng tỏ rằng chất lượng qua cửa.
Xưởng trưởng Tôn ngồi thật lâu, rốt cục hạ một quyết định, muốn tự mình đi quan sát thực tế xưởng gia dụng Nam Bình thử xem.
Lúc trước đều do e ngại mặt mũi, cảm thấy một xưởng gia dụng tỉnh thành như mình đến xưởng bên dưới quan sát thực tế, có chút mất mặt. Nhưng bây giờ xưởng gia dụng tỉnh thành người ta đã là xưởng lớn hai ngàn người, quy mô lớn hơn mình, hơn nữa hiệu quả và lợi ích còn cực kỳ tốt.
Bây giờ đi cũng không phải là vấn đề mặt mũi. Người ta còn chưa chắc đã cho ông đi.
Không quan tâm thế nào, xưởng trưởng Tôn vẫn gọi điện thoại cho Nam Bình bên kia. Để bọn họ nói một tiếng với Tô Mạn.
Sau khi Tô Mạn nhận được tin báo của Đinh Linh, nói: “Xác định là xưởng trưởng Tôn của xưởng gia dụng tỉnh thành?”
Đinh Linh nói: “Xác định.”
“Vậy chúng ta đương nhiên là hoan nghênh ông ấy đến rồi. Đợi lát nữa chị chính thức gọi điện mời ông ấy. Em bảo đội hậu cần chuẩn bị sẵn sàng công tác, cần phải cho người ta cảm nhận được đãi ngộ chu đáo như về nhà.”
Đinh Linh: “…” Có cần thiết không, khi huyện trưởng Triệu bọn họ tới cũng chưa có đãi ngộ này. Xưởng trưởng như vậy là có tính toán gì sao?
Cô ấy không nghĩ ra, chỉ có thể làm theo.
Chờ sau khi Đinh Linh đi rồi, Tô Mạn ngồi ở trong văn phòng lộ ra một nụ cười xán lạn.
Xưởng gia dụng tỉnh thành như thế là không nhịn nổi nữa rồi.
Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, đây cũng không phải là nói đùa.
Hồ Giang có Nam Bình, vậy chắc chắn xưởng gia dụng tỉnh thành phải bị áp chế. Mà theo quy mô của xưởng gia dụng Nam Bình càng lúc càng lớn, xưởng gia dụng tỉnh thành chỉ sẽ bị chèn ép không gian sinh tồn.
Nếu xưởng gia dụng tỉnh thành chỉ mưu cầu sinh tồn, vậy cũng dễ. Nhưng hiển nhiên, xưởng gia dụng không thể chấp nhận kết quả này.
Có nhu cầu là tốt rồi, có nhu cầu mới có khả năng có nhiều cái có thể bàn hơn.
Tô Mạn còn nhớ thương chuyện sáp nhập.
Nam Bình muốn xây dựng xưởng lớn vạn người, nhưng trên thực tế, xưởng lớn chân chính đâu chỉ vạn người. Nếu Nam Bình không phải khuyết thiếu nhân tài, vượt qua vạn người cũng là có thể. Chẳng qua nhân tài của một chuyên khu có hạn, không thể thật giả lẫn lộn. Tô Mạn tình nguyện sau khi dựng nên xưởng lớn vạn người, lại đến địa phương khác mở phân xưởng, tìm nhân tài mới.
Ví dụ như bây giờ rất nhiều xưởng lớn quốc doanh, đều mở một trụ sở chính, xây dựng phân xưởng cả nước.
Tô Mạn không nói thành lập phân xưởng cả nước, ít nhất cũng phải có mấy phân xưởng.
Giao thông địa lý của Nam Bình vẫn không bằng tỉnh thành, Tô Mạn chỉ có nắm lấy được địa bàn tỉnh thành này, làm bàn đạp, phóng tới tỉnh khác, mới có thể đạt được mục đích mở phân xưởng.
Tuy rằng mục tiêu này đối với tình huống hiện tại mà nói còn rất lâu dài, nhưng lo trước lo sau vẫn hay.
Cô cầm lấy điện thoại, vẻ mặt tươi cười gọi qua cho xưởng trưởng Tôn.
Sau khi điện thoại nối được, Tô Mạn chân thành mời xưởng trưởng Tôn đến tham quan chỉ đạo trong xưởng. “Xưởng trưởng Tôn chính là lão xưởng trưởng, lão tiền bối, tôi còn ngóng trông xưởng trưởng Tôn lại đây chỉ đạo một chút đó.”