Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nói: “Vậy rốt cuộc các cháu chuẩn bị xây cái gì?”
“Có thể là kho hàng, có thể là nhà xưởng. Mặc kệ là xây cái gì, đối với chính quyền thành phố ở tỉnh thành mà nói, hẳn đều là chuyện tốt.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm có hơi hoài nghi nói: “Nhưng cho tới bây giờ cháu không phải người do dự như vậy, lần này đất cũng xin rồi, sao còn chưa có quyết định?”
Tô Mạn nói: “Con người mà, không phải cũng có lúc do dự sao. Làm một xưởng trưởng, cháu nhất định phải đưa ra quyết định không làm nhà xưởng chúng cháu thất vọng. Cho nên bây giờ cháu càng ngày càng cẩn thận.”
“… Vậy cháu bảo chú bên này nói thế nào với bí thư Hải. Bí thư Hải bảo chú gọi điện thoại trả lời thành phố bên đó một tiếng kìa.”
“Ăn ngay nói thật thôi.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm: “…”
Trước mặt Tô Mạn, phó cán bộ chuyên trách Lâm đã gọi điện thoại trả lời tin tức cho người ta bên kia.
Nói chính miệng Tô Mạn nói, tạm thời còn chưa quyết định được. Phải xem tình hình phát triển trong xưởng, có thể là kho hàng cũng có thể là nhà xưởng.
Sau khi bên đó nhận được tin tức, lại báo tin cho xưởng gia dụng bên kia.
Xưởng trưởng Tôn kiên định nói: “Chắc chắn là nhà xưởng, Tô Mạn nói muốn xây phân xưởng!”
“Chính miệng nói?”
“Đúng vậy, lúc trước cô ta từng hỏi thăm tôi chuyện phân xưởng. Bây giờ đất cũng có…”
Lãnh đạo thành phố nói: “Mặc kệ là phân xưởng hay là kho hàng, đối với thành phố mà nói, đều có lợi. Ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. An tâm quản lý nhà xưởng là tốt rồi. Cho dù cô ấy xây phân xưởng, cũng sẽ không chiếm dụng tài nguyên của các ông. Thực lực của Nam Bình bây giờ chính là vô cùng hùng hậu.”
Điều này nhưng khiến xưởng trưởng Tôn một tiễn xuyên tim.
Xem ra lãnh đạo thành phố bên này cũng không thể trông cậy vào. Bọn họ ước gì Nam Bình lại đây mở phân xưởng.
Có lẽ so với kho hàng, bọn họ càng hy vọng Nam Bình mở phân xưởng.
Khi xưởng trưởng sốt ruột, Tô Mạn đã lái xe chờ Thôi Hướng Bắc ở cổng đại học Hồ Giang.
Trong văn phòng giáo sư trường học, Thôi Hướng Bắc đang xin phép. Chủ nhật được nghỉ, anh cũng muốn nghỉ. Không thể đi theo giáo sư già đến phòng thí nghiệm.
Giáo sư già nâng mắt kính viễn thị của mình: “Bạn học Hướng Bắc, đây chính là cơ hội khó có được. Sau này em muốn đi con đường này, vào phòng thí nghiệm đối với em là có trợ giúp.”
Thôi Hướng Bắc khiêm tốn nhận dạy dỗ: “Em biết thầy kỳ vọng em. Nhưng em mắc bệnh, em muốn đi khám bệnh. Nếu không khám bệnh, thân thể em có lẽ xảy ra vấn đề.”
“Bệnh gì, nghiêm trọng như vậy, thầy thấy em rất khỏe mà.”
Thôi Hướng Bắc nhanh chóng xua tay, vẻ mặt chính trực nói: “Em thật sự bị bệnh, Nhưng nguyên nhân mắc bệnh ở trong cơ thể, thầy không thấy được. Buổi tối em thường xuyên ngủ không yên, ban ngày ăn không ngon. Làm việc cũng không tập trung tinh thần được.”
Giáo sư già kinh ngạc, đánh giá Thôi Hướng Bắc từ trên xuống dưới: “Nghiêm trọng như vậy?”
“Đúng, chính là nghiêm trọng như vậy. Vì không ảnh hưởng công việc, em vẫn nên đi tiếp nhận điều trị một chút, để tinh thần dồi dào mà học tập.”
Giáo sự già gật đầu: “Được rồi, vậy em đi đi.”
Thôi Hướng Bắc sửng sốt, sau đó kinh ngạc mừng rỡ cười nói: “Giáo sư, cám ơn thầy. Em trở về chắc chắn càng cố gắng.”
Giáo sư già xua tay: “Đi đi đi đi. Mau chóng chữa bệnh.”
Thôi Hướng Bắc vui mừng rạo rực chạy ra ngoài.
Trông thấy cậu học trò của mình khó có khi lộ ra bộ dáng sung sướng muốn bay lên của người trẻ tuổi, giáo sư già cũng cười. “Không phải là bệnh tương tư sao, ai lại chưa từng là thanh niên chứ?”
Ông cười cầm lấy khung ảnh trên mặt bàn, nhìn người phụ nữ trẻ mặc sườn xám bên trong. Trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
…
Thôi Hướng Bắc như nguyện thỏa mãn ngồi trên xe Tô Mạn, cùng Tô Mạn quay về Nam Bình.
Tô Mạn lái xe mệt mỏi, bảo anh lái về, mình ngồi trên chỗ phó lái nghỉ ngơi.
Thôi Hướng Bắc thì vừa lái xe, vừa vui vẻ ngâm nga bài hát. Dáng vẻ mặt mày phấn khởi, giống như một tướng quân giành được thắng lợi.
Tô Mạn nhìn bộ dáng kiêu ngạo đó của anh, không nhịn được muốn vạch trần anh.
Học sinh trốn học có tư cách gì kiêu ngạo? Không thẹn với lương tâm sao?!
“Thôi Hướng Bắc.”
“Hả?” Thôi Hướng Bắc lên tiếng.
“Giờ về đoán là cũng trễ rồi, buổi tối đến nhà em ăn cơm đi.”
Thôi Hướng Bắc vừa nghe vây, sợ tới mức suýt chút nữa trượt tay. Vội vàng dừng xe sát lề: “Tô Mạn, em mới vừa nói gì vậy?”
“Em nói đến nhà của em ăn cơm, sao hả, không muốn đi?”
“Muốn đi!” Thôi Hướng Bắc vui mừng khôn xiết.
Sao có thể không muốn đi chứ. Anh thậm chí nghĩ rằng Tô Mạn sẽ không dẫn anh đi gặp người lớn trong nhà. Dù sao Tô Mạn nói không kết hôn.