Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Anh còn tiếc nuối không thể đi gặp cha vợ và mẹ vợ. Không thể được người lớn tán thành.
“Nhưng anh cũng chưa chuẩn bị chút nào cả. Quà cáp cũng không mang. Còn có, anh nên nói cái gì?”
“Em đã chuẩn bị thay anh rồi. Không cần phải nói gì hết, cứ như bình thường thôi.”
Thôi Hướng Bắc cảm động bởi sự săn sóc chu đáo, dụng tâm của Tô Mạn đối với anh: “Tô Mạn, em có thể mời anh đến nhà em, trong lòng anh hết sức vui vẻ.”
Tô Mạn né tránh tầm mắt của anh: “Cái này có gì vui lắm đâu, em chỉ là cảm thấy nên gặp mặt mà thôi. Khi người ta yêu nhau đều phải gặp mà. Bọn em cũng không phải không gặp người được. Dù sao cũng không thể để anh chịu sự uất ức này.”
Cô không muốn để Thôi Hướng Bắc quá tủi thân. Bởi vì sự ích kỷ của cô, Thôi Hướng Bắc quả thật ấm ức.
Thôi Hướng Bắc cảm động cũng không nhẫn tâm lừa gạt Tô Mạn, chủ động khai báo nói: “Tô Mạn, thật ra hôm nay anh đã lừa em. Giáo sư của bọn anh bảo anh ngày mai tiếp tục đi theo ông ấy, anh lừa giáo sư nói anh bị bệnh, xin nghỉ.”
Tô Mạn: “…” Điều này bảo cô nói tiếp thế nào. Nếu nói không sao, vậy chẳng phải sụp đổ thiết lập tính cách lúc trước sao?
Thôi Hướng Bắc thấy Tô Mạn không nói chuyện, tưởng rằng cô tức giận, tiếp tục nói: “Thật ra là bởi vì anh cảm thấy bản thân rất có lỗi với em. Đặc biệt là hôm nay em cố ý đến thăm anh. Anh lại càng cảm thấy thẹn với lương tâm. Lúc trước anh đồng ý em, muốn đem quãng đời còn lại cho em và đất nước. Nhưng anh phát hiện, Thời gian anh thật sự cho em quá ít. Anh ở trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học, mỗi ngày bọn họ đều ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu. Giáo sư bọn anh nói, làm công việc này của bọn anh, càng lên cao, càng ít thời gian về nhà. Thậm chí rất nhiều năm, cũng không thể về nhà. Lúc ấy trong lòng anh rất khó chịu, trước kia luôn nghĩ học xong rồi có thể ở bên em thật vui vẻ. Nhưng rồi phát hiện, con đường này không có lúc học xong, lúc ấy liền cảm thấy cực kỳ có lỗi với em. Xin lỗi em của hiện tại, cũng xin lỗi em của tương lai.”
Anh nói xong, lấy tay lau đôi mắt một lúc. Nghiêng đầu cũng không dám nhìn Tô Mạn, không dám để cô thấy bộ dáng đáng thất vọng của mình.
Đột nhiên, một đôi tay bưng lấy mặt anh, xoay anh lại đây.
Trong ánh sáng mờ mờ, Thôi Hướng Bắc nhìn khuôn mặt của Tô Mạn…
Tô Mạn nói: “Thôi Hướng Bắc, em muốn hôn anh.”
…
Tình yêu có tư vị gì, không phải là nuôi thú cưng để giải trí chơi đùa, thỉnh thoảng cưng nựng. Mà là khi nhìn thấy anh vì mình mà do dự, đau lòng, trong lòng giống như có ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, có chút nóng lên.
Một nụ hôn kết thúc, hai người chạm trán vào nhau. Không khí nóng hầm hập.
Bỗng nhiên Tô Mạn cười một cái: “Lái xe đi. Trời sắp tối rồi.”
Thôi Hướng Bắc hít thở thật sâu, vội vàng lái xe. Chỉ là cứ nhớ đến mùi vị lúc vừa rồi thì toàn thân bốc hỏa.
Tô Mạn lại không quan tâm anh, dựa người vào ghế khẽ cười.
789 yếu ớt xuất hiện, lấy tay che lấy mặt: “Vừa rồi tôi không thấy gì hết. Tôi tự đi vào phòng tối.”
Tô Mạn nói: “Không sao, tôi không để ý.”
789: “…”
Tô Mạn tra thanh tiến độ, đi vào 0.005.
Cô vô cùng ngạc nhiên, cô cho rằng lấy mức độ sóng cảm xúc của mình vừa rồi, ít nhất cũng được thêm 0.1%, chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu.
Dù cho cô có yêu Thôi Hướng Bắc hay không thì tình yêu cũng không thể trở thành toàn bộ sinh mệnh của cô, cũng không chiếm nhiều vị trí. Dường như cô sẽ không bao giờ giống Thôi Hướng Bắc, do dự đau buồn khi đứng giữa sự nghiệp và tình yêu. Bởi vì sự quan trọng của hai bên hoàn toàn không giống nhau.
Lúc hai người đến Nam Bình thì đã muộn rồi. Cũng may là Thôi Hướng Bắc lái xe ổn nên trên đường mới không xảy ra chuyện gì.
Đến xưởng gia dụng Nam Bình thì Thôi Hướng Bắc không định cùng Tô Mạn vào nhà.
Dẫu sau đây cũng là lần đầu tiên gặp người lớn. Anh cảm thấy thời gian này không thích hợp. Bản thân mà làm thế thì không được tốt.
Phải nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chỉnh trang qua, mang diện mạo đẹp nhất của bản thân đến gặp cha mẹ vợ.
Tô Mạn cũng cảm thấy có chút mệt nên không ép buộc anh, đưa cho anh một ít đồ ăn bảo anh mang về mà ăn. Đừng để bụng đói.
Lúc hai người tách ra, Tô Mạn đột nhiên nói: “Đúng rồi Thôi Hướng Bắc, cái đồng hồ lúc trước em đưa cho anh, anh có mang theo không?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Có mang, lúc nào anh cũng mang theo bên người.”