Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chủ nhiệm Thái nói lớn: “Các đồng chí, xưởng trưởng Tô của chúng tôi nghe thấy chuyện của mọi người thì rất lo lắng. Cô ấy chỉ có lòng tốt, nhưng không nghĩ đến mọi chuyện lại biến thành cục diện như bây giờ. Cô ấy bảo tôi giải thích với mọi người một chút, tình hình của xưởng gia dụng Nam Bình và tỉnh thành không giống nhau, vậy nên mọi người không thể yêu cầu xưởng gia dụng tỉnh và Nam Bình chúng tôi có đãi ngộ như nhau. Nếu như mọi người là công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình thì có thể được phát thưởng như nhau. Dù cho sau này chúng tôi có mở xưởng mới ở đây thì chúng tôi sẽ đối đãi với công nhân như thế. Nhưng các vị không phải công nhân của Nam Bình, cũng không thể để cho xưởng đồ gia dụng của tỉnh biến thành phân xưởng của xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng tôi đúng không, điều này là không thể. Vậy nên mong mọi người đừng lấy yêu cầu của Nam Bình để cưỡng ép xưởng gia dụng tỉnh, như thế không được công bằng với lãnh đạo xưởng của mọi người.”
Lời nói này càng khiến cho mọi người tức giận hơn, tại sao bọn họ không phải người của xưởng gia dụng Nam Bình chứ? Người ta là một xưởng của huyện mà đã phát triển tới quy mô thế này rồi, phúc lợi dành cho công nhân vượt xa xưởng gia dụng của tỉnh.
Hơn nữa người ta còn định mở cả phân xưởng ở tỉnh. Sau này mấy công nhân ở phân xưởng còn được đối đãi tốt hơn bọn họ.
Đều là làm đồ gia dụng, tay nghề của bọn họ kém hơn người ta sao?
Xưởng gia dụng tỉnh làm thế này thì thôi chi bằng làm phân xưởng của người ta là được rồi. Công nhân còn có thể sống tốt hơn chút.
“Chi bằng làm phân xưởng cho người ta đi.”
Có người công nhân trẻ tuổi nóng tính hét lớn lên.
Tiếng hô này, quả thật đã nói lên tiếng lòng của những người khác.
Không sai, làm phân xưởng của người ta cũng có lỗ đâu, phúc lợi đãi ngộ được nâng cao. Chẳng phải mạnh hơn lúc làm một mình à?
Thế là những công nhân khác cũng hét theo: “Chúng tôi làm phân xưởng cho các ông là được rồi.”
“Chuyện này có thể bảo lãnh đạo nói chuyện với Nam Bình, chẳng phải các ông muốn mở phân xưởng mới sao, để chúng tôi làm phân xưởng là được rồi.”
“Đúng đấy, mọi người đều bớt việc.”
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận về chuyện này, bàn luận vô cùng sôi nổi.
Mọi người nghĩ trái nghĩ phải, làm phân xưởng cho người ta quả thực là trăm lợi không hại. Dù sao đối với công nhân mà nói, làm việc cho ai thì cũng là làm việc, đều là xưởng cả. Phúc lợi đãi ngộ còn có thể tốt hơn. Có một người xưởng trưởng đối xử tốt với công nhân.
Người duy nhất cần nói về lợi ích bị tổn hại là lãnh đạo xưởng. Bởi vì sau này quyền lên tiếng sẽ được giao cho xưởng chính.
Vậy nên các đồng chí công nhân và quản lý tầm trung rất ủng hộ chuyện này, xưởng trưởng Tôn và mấy phó xưởng trưởng khác tức đến méo cả miệng.
“Đúng là vớ vẩn! Xưởng gia dụng tỉnh đã làm việc bao năm nay, đây đều là tâm huyết của chúng ta, lý nào lại đi làm phân xưởng cho người ta?!”
Đương nhiên mấy xưởng phó cũng chẳng hy vọng bị xuống chức. Nhưng những công nhân gây rối như thế thì rất phiền. Đặc biệt là công đoàn xưởng cũng gia nhập vào.
Đa số thành viên công đoàn là đại biểu công nhân ở mỗi ngành, đại biểu công nhân chính là đại biểu cho ý kiến của công nhân, bọn dẫn đầu ầm ĩ, khiến cho trong xưởng rất bị động, bên công đoàn sẽ xin nghỉ để đến công đoàn thành phố phản ánh tình hình.
Đến lúc đó tất cả sẽ biết chuyện công nhân xưởng gia dụng tỉnh gây sự.
Để xảy ra tình cảnh đó, đến lúc đó các lãnh đạo xưởng cũng chẳng dễ chịu.
Bọn họ sẽ cảm thấy lãnh đạo xưởng vô năng, làm cái gì mà để công nhân căm phẫn như thế.
Xưởng trưởng Tôn không thể chịu nổi nữa, cầm lấy loa hét lên: “Đừng làm loạn nữa, chuyện phân xưởng không phải chuyện mọi người có thể quyết định. Tất cả đều có kế hoạch. Xưởng gia dụng Nam Bình tự có kế hoạch của mình, nếu mọi người muốn tự tiện xen vào chuyện này, đó chính là làm nhiễu loạn sự nghiệp kiến thiết, phạm vào sai lầm lớn!
Các công nhân có chút e dè.
Đại biểu công nhân căng thẳng nói: “Không thể thương lượng chút sao?”
Còn có người nói: “Hay là… Bảo chủ nhiệm Thái gọi điện hỏi suy nghĩ của xưởng trưởng Tô.”
Chủ nhiệm Thái đầu đầy mơ hồ, ông ta cũng không biết làm sao mà mọi chuyện lại phát triển thành thế này, trong lòng có hơi chột dạ. Dẫu sao thì trước đây bản thân cứ khoác lác trước mặt người ta. Ai biết được là mấy công nhân này lại làm loạn lên?