Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng chủ nhiệm Thái có chút lo sợ, nghe thấy mọi người bảo ông ta gọi điện thoại cho Tô Mạn, ông ta nóng lòng đi gọi. Lúc này ông ta thật sự cần chỉ thị của lãnh đạo bên trên. Nếu chuyện này mà lớn thêm nữa thì ông ta phát hoảng mất.
Ông ta nhìn xưởng trưởng Tôn, nhỏ giọng nói: “Xưởng trưởng Tôn, chúng ta gọi điện thoại sao?”
Xưởng trưởng Tôn đáp: “Gọi.” Để xưởng gia dụng tỉnh thành làm phân xưởng ư? Nam Bình có khẩu vị lớn thế à? Tô Mạn có lá gan đó sao?
Một lúc sau, trong văn phòng xưởng trưởng, chủ nhiệm Thái thay mặt cho đại biểu công đoàn và lãnh đạo xưởng gọi điện.
“Để xưởng gia dụng tỉnh trở thành phân xưởng của chúng ta ư?” Tô Mạn ở đầu dây bên kia kinh ngạc nói.
“Đúng vậy. Các đồng chí công nhân nói như thế đấy.”
Tô Mạn lại hỏi: “Là các đồng chí công nhân nói, hay là các lãnh đạo cũng nói, lãnh đạo xưởng có ý kiến như thế nào. Nếu bọn họ có mục đích như thế thì nên thương lượng với chúng ta mới phải.”
Chủ nhiệm Thái nhìn vào đại biểu công nhân và xưởng trưởng Tôn ở bên cạnh: “Xưởng trưởng Tô của chúng tôi hỏi về cách nghĩ của các lãnh đạo xưởng. Cô ấy nói chuyện này không nên gọi điện để nói chuyện, mà nên gặp mặt để bàn bạc. Nếu như bên này có ý nghĩ gì thì cô ấy sẽ đi cùng các lãnh đạo xưởng qua đây một chuyến.”
Xưởng trưởng Tôn: “…” Chẳng phải Tô Mạn nên từ chối sao, chẳng phải cô đã có đất để xây dựng xưởng mới rồi à?
…
Biết được rằng Tô Mạn bằng lòng đến để bàn bạc chuyện phân xưởng, đại biểu công nhân chạy ra tuyên bố tin tốt này.
Quả nhiên các công nhân bên ngoài hoan hô một tràng. Có thể đàm phán, vậy thì có thể nói lên rằng chuyện thành công là có khả năng.
Quả nhiên xưởng trưởng Tô là người xưởng trưởng tốt biết chăm sóc cho công nhân.
Xưởng trưởng Tôn nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt đen xì.
Tốt xấu gì ông ta cũng đã là xưởng trưởng của xưởng này bao nhiêu năm. Quản lý trong xưởng coi như cũng không tệ, nhưng mấy người công nhân này lại chẳng nhớ chút nào về tình nghĩa cũ. Vì chút phần thưởng mà thay lòng.
Đại biểu công nhân lại vui mừng chạy vào: “Vậy xưởng trưởng Tôn, chúng tôi giải tán trước nhé, quay về làm việc?”
“Không làm việc thì muốn bãi công hay gì?” Xưởng trưởng Tôn nghiêm khắc đáp.
Đại biểu công nhân lập tức bị dọa cho sợ hãi mà chạy nhanh như bay. Chuyện bãi công là chuyện bọn họ không dám làm. Đây cũng chỉ là cách thuyết phục xưởng mà thôi. Hiện tại nhận được thành quả như thế thì đã là chuyện tốt ngoài dự liệu của bọn họ rồi. Nào đâu có dám đối đầu với lãnh đạo xưởng nữa. Đương nhiên là thấy tốt rồi thì rút thôi.
Mọi người đều là những công nhân lâu năm, ai mà không biết suy nghĩ cơ chứ, đã chẳng còn là mấy người sốc nổi nữa rồi.
Các công nhân rất vừa lòng với kết quả này. Chỉ cần xưởng trưởng Tô bằng lòng đến bàn bạc thì bọn họ sẽ để cho xưởng trưởng Tô thấy bọn họ tốt như thế nào mà tiếp nhận bọn họ làm công nhân phân xưởng.
Lúc nãy khi bọn họ nhắc đến chuyện này vẫn còn nghĩ đến lợi ích khác. Trước đây chủ nhiệm Thái đã từng nói, ngoài đãi ngộ ra, muốn vào xưởng gia dụng Nam Bình làm việc thì cần phải học qua trường đào tạo thợ mộc Nam Bình. Bây giờ trường đào tạo thợ mộc Nam Bình chỉ nhận người Nam Bình và người nhà của công nhân. Nếu như xưởng gia dụng trở thành phân xưởng của Nam Bình thì bọn họ cũng coi như là công nhân. Con cái bọn họ cũng có thể vào xưởng tìm việc.
Mọi người càng nghĩ càng thấy tốt. Quyết tâm càng thêm kiên định.
Mà xưởng trưởng Tôn thì lo lắng không yên, triệu tập các lãnh đạo của xưởng tới họp, nói ra ý định của Tô Mạn với các lãnh đạo.
“Các ông nói xem cô ta có ý gì đây, định làm cái gì đây? Đây còn không phải là thực sự muốn biến chúng ta thành phân xưởng của họ à, vậy thì gan của Nam Bình lớn quá rồi. Còn muốn biến một xưởng cấp tỉnh như chúng ta thành phân xưởng của bọn họ, ai cho họ cái gan đó.”
Những người khác nghe thấy lời nói này cũng cảm thấy Nam Bình gan to đấy.
Đừng nói là ông ta, đến cả các lãnh đạo thành phố cũng sẽ không đồng ý. Sát nhập vào một nhà máy nho nhỏ ở huyện Nam Bình, sau này lãnh đạo thành phố còn mặt mũi nữa sao?
Xưởng phó Lý nói: “Để cô ta tới, chúng ta xem xem cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Những người khác cũng có ý như vậy. Ngồi đây đoán cũng chẳng có tác dụng gì. Phải để người ta đến. Nếu không mấy công nhân bên ngoài thấy Tô Mạn mãi không đến thì lại cho rằng các lãnh đạo xưởng giở trò rồi lại muốn gây rối tiếp.
Cuối năm rồi mà không để người khác sống yên.
Lúc này, Tô Mạn đang báo cáo tình hình ở ủy ban huyện.