Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì cô nói tình hình này có hơi nghiêm trọng, nên bí thư Cao và các thành viên của tổ quê hương gia dụng Nam Bình đều tham gia.
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Các vị lãnh đạo, đồng chí. Ngày hôm nay, xưởng gia dụng tỉnh có xảy ra vài chuyện gây rối.”
Mấy người vừa nghe thấy có chuyện rắc rối, ghê gớm đấy. Bí thư Cao nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạn thở dài: “Công nhân của bọn họ mạnh mẽ yêu cầu, để xưởng gia dụng tỉnh trở thành phân xưởng của xưởng gia dụng Nam Bình chúng ta.”
“…!!!”
Mấy người đó đều lặng người. Sắc mặt mang vẻ không dám tin.
Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống à?
Huyện trưởng Triệu kích động nói: “Tình hình thế nào?”
“Bọn họ vừa mới gọi điện tới, có thể là vẫn cần bàn bạc một chút, đến lúc đó sẽ tìm chúng ta thương lượng cụ thể. Lần này thái độ của các đồng chí công nhân rất kiên định. Nhưng mà cháu cho rằng, lãnh đạo xưởng thì không được tốt lắm.”
Huyện trưởng Triệu nói: “Bọn họ buộc phải tôn trọng ý kiến của công nhân. Bất luận là ai cũng không thể xem nhẹ tầng lớp công nhân.”
Trong thời đại của tầng lớp công nhân, ai mà dám để công nhân chịu thiệt thòi?
Tô Mạn đáp: “Tuy rằng ý kiến của các đồng chí công nhân rất quan trọng, nhưng đối với chúng ta mà nói, sự ổn định vẫn là hàng đầu. Nếu như chuyện này làm to lên thì ảnh hưởng rất không tốt. Hơn nữa nếu như vì sự gay gắt của các đồng chí công nhân mà chuyện này thành công thì sau này các công nhân khác có phải sẽ học theo không. Trong chuyện này, cháu cảm thấy phía bên trên sẽ lấy đại cục làm trọng.”
Huyện trưởng Triệu có chút mất mát, đây là cơ hội tốt mà.
Bí thư Cao nhìn mọi người rồi lại nhìn về Tô Mạn: “Tiểu Tô à, cách nghĩ của cháu thế nào thì cháu nói đi. Các chú ngồi nghe.”
Tô Mạn đáp: “Điều khó khăn trong chuyện này là lãnh đạo xưởng và các lãnh đạo của thành phố. Chúng ta phải phân tích vấn đề để xem xét. Lãnh đạo xưởng chủ yếu là cảm thấy quyền lực ít, lãnh đạo thành phố chủ yếu là thấy không có mặt mũi. Trong đó, ý kiến của lãnh đạo xưởng chúng ta có thể phớt lờ không tính. Chủ yếu lãnh đạo thành phố.”
Mọi người gật đầu, nếu như tầng lớp công nhân và lãnh đạo thành phố đồng ý thì những người lãnh đạo xưởng chẳng nói gì được.
Tô Mạn tiếp tục phân tích: “Vấn đề mặt mũi của lãnh đạo rất quan trọng, chúng ta phải cho bọn họ một lý do hợp lý để bọn họ đồng ý. Từ mặt lợi ích mà nói, nếu xưởng gia dụng tỉnh trở thành phân xưởng, cháu có lòng tin sẽ có thể khiến nó mở rộng phạm vi, nâng cao hiệu quả và lợi ích. Vậy nên về vấn đề này không cần lo lắng. Vậy thì bây giờ cần phải khiến bọn họ có mặt mũi.”
Huyện trưởng Triệu đáp: “Làm sao để có mặt mũi?”
Bí thư Cao nói: “Tiểu Tô, cháu có cách gì thì mau nói.”
“Đến lúc đó vẫn cần lãnh đạo tỉnh bên kia ra mặt điều tiết chuyện này. Hạng mục quê hương gia dụng Nam Bình của chúng ta tốt xấu gì cũng là hạng mục được coi trọng trong tỉnh, hạng mục được tài trợ. Vậy nên xưởng gia dụng tỉnh sáp nhập vào thì sẽ là sự ủng hộ của lãnh đạo thành phố với đề án của tỉnh. Nhưng những lời này chúng ta không thể nói với bọn họ, nếu do chúng ta nói thì nó mang ý chế giễu người khác, vẫn nên để lãnh đạo tỉnh cổ vũ và biểu dương bọn họ. Vậy nên hai vị lãnh đạo, đến lúc cần hai người phát huy sức mạnh rồi. Đợi lúc cháu lên tỉnh đàm phán với xưởng gia dụng, các chú nhất định phải làm cho chuyện này thành công. Hai bên dùng sức, tập trung sức mạnh lại làm chuyện lớn.”
“…” Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu căng thẳng uống hớp trà, cảm thấy chuyện này gay go đây.
Quan trọng là Tô Mạn còn chưa cho bọn họ chuẩn bị tâm lý. Cuộc họp vừa kết thúc, thư ký của Tô Mạn là Đinh Linh đến báo cáo tình hình với Tô Mạn, nói là xưởng gia dụng tỉnh mời Tô Mạn qua để bàn chuyện.
Vừa nghe thấy tin tức này, Tô Mạn lập tức thôi thúc bọn họ xuất phát: “Rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc sự nhiệt tình của các đồng chí công nhân chưa tiêu tán, chuyện này phải mau chóng làm cho xong. Nếu như để sau khi các đồng chí công nhân lắng lại thì chúng ta mất cơ hội rồi.”
Thế là hai người vội vàng bị Tô Mạn đưa lên xe jeep, đến cả thư ký cũng không đưa theo, Tô Mạn tự mình lái xe, đưa hai người lên tỉnh. Sau đó bỏ bọn họ lại trước cửa ủy ban chuyên khu Hoa Châu, còn bản thân thì tự lái xe đi lên tỉnh, chuẩn bị làm mưa làm gió, khuấy động không khí.