Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn tiếp tục nói: “Hơn nữa, hai tháng cuối năm nay, mỗi tháng bên phía huyện Nam Bình sẽ đưa một con heo mập mạp tới đây, đương nhiên phải để mọi người ăn no mới làm việc chứ không để bụng rỗng làm việc.”
Điều này lại khiến các công nhân được phen reo hò vui vẻ. Hạnh phúc tới quá đột ngột. Trước đây chỉ nghe chuyện này qua lời kể của chủ nhiệm Thái, bây giờ họ cũng được tự mình trải nghiệm rồi.
“Còn nữa, đầu năm nay huyện Nam Bình tuyển công nhân. Lúc đầu chỉ chọn người trong huyện Nam Bình, nhưng bây giờ chúng ta đã là người một nhà cả rồi, nên đối xử bình đẳng với nhau. Mọi người đều có cơ hội. Trong nhà có con trai con gái muốn tới công xưởng làm công có thể đến xưởng báo danh, xưởng sẽ sắp xếp đến trường thợ mộc học tập một khoảng thời gian, đến đầu năm sẽ tham gia tuyển thợ. Tiền ký túc xá và tiền học sẽ trừ vào tiền lương kiếm được sau này. Ai không thi đậu công nhân thì được miễn phí. Mọi người nếu đồng ý thì có thể tới báo danh.”
Đương nhiên là đồng ý, chỉ cần được làm công nhân, tiền học và tiền ký túc xá có là gì.
Nhóm công nhân vui mừng khôn xiết. Xưởng trưởng Tô quả thật là một xưởng trưởng tốt, nói lời giữ lời. Nói muốn tuyển công nhân thì thực sự tuyển.
Nhóm lãnh đạo xưởng thấy tình hình này thì trong lòng chua chát. Họ nghĩ thầm, được nhiều lợi ích như vậy, đừng nói là công nhân, ngay cả họ cũng thấy dao động. Có tiền có thịt còn có cả việc làm. Được lòng người khác cũng chẳng phải điều gì lạ.
Lúc mọi người nghĩ Tô Mạn sẽ tiếp tục thu mua lòng người thì Tô Mạn lại nghiêm mặt, nói: “Đây chính là tính kỷ luật của mọi người sao?”
Giọng nói nghiêm nghị bỗng nhiên cất lên khiến nhóm công nhân đứng dưới hoảng sợ đến không nói lên lời.
Tô Mạn đứng lên bàn: “Đây là tinh thần kỷ luật của mọi người khi nói chuyện với lãnh đạo xưởng sao? Tôi còn chưa nói xong, mọi người đã nhốn nha nhốn nháo hết lên rồi. Tính kỷ luật của mọi người đây sao? Tôi không biết kỷ luật trước đây thế nào, nhưng bây giờ mọi người là người huyện Nam Bình, hưởng tất cả phúc lợi đãi ngộ của huyện Nam Bình, vậy cũng phải tuân thủ kỷ luật của xưởng gia dụng huyện Nam Bình. Chúng ta làm công nhân, sau giờ làm muốn ồn ào nhốn nháo thế nào cũng được nhưng trong lúc làm việc, nghiêm túc kiềm chế bản thân là điều lệ kỷ luật cơ bản nhất.”
Sự thay đổi chóng mặt này khiến công nhân xưởng gia dụng ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.
Thậm chí có người còn cảm thấy sự thay đổi này quá lớn, không cách nào tiếp thu nổi. Ban nãy còn tốt lắm mà sao giờ bỗng dưng lại đổi sắc mặt rồi.
Tô Mạn nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Tôi biết mọi người không phục nhưng làm người, không thể chỉ nghĩ đến những việc có lợi cho mình, không có lợi thì không cần. Những đồng chí có tư tưởng như vậy, tôi hỏi các đồng chí, đồng chí có thấy hổ thẹn không?”
Các công nhân bị nói trúng tim đen, hổ thẹn cúi đầu.
“Ban đầu, là do mọi người gây chuyện trước, làm ầm làm ĩ náo loạn cả xưởng, lãnh đạo xưởng chẳng còn cách nào khác chỉ đành nghĩ tới chuyện nhận làm phân xưởng. Việc tôi nhận mọi người vào làm công nhân là nằm ngoài dự liệu. Thế nhưng tôi tôn trọng ý kiến của công nhân, tôi thành toàn cho ý muốn của mọi người, tôi cắn răng tiếp nhận mọi người. Nhưng điều đó không có nghĩa việc mọi người làm náo loạn là đúng, xưởng có đãi ngộ kém hơn đơn vị chỗ mọi người ở đâu mà chẳng có, chẳng lẽ những nơi khác cũng làm loạn? Nhóm lãnh đạo xưởng đồng ý yêu cầu của mọi người không phải vì sợ mọi người mà là vì coi trọng mọi người. Nhưng mọi người lại báo đáp lãnh đạo xưởng mọi người thế nào? Tự xem lại lương tâm của mình đi!”
“...”
Các công nhân trầm mặc.
Nhóm lãnh đạo xưởng đứng bên cạnh cũng đột nhiên thấy có chút ủy khuất. Đúng thế, họ thỏa mãn yêu cầu của công nhân thế nhưng cuối cùng các công nhân lại vứt bỏ họ.
Thừa dịp những công nhân này còn cảm thấy áy náy, Tô Mạn tiếp tục nói: “Chuyện đã qua thì coi như bỏ qua. Thế nhưng tương lai, chúng ta đều là công nhân của xưởng gia dụng huyện Nam Bình, chúng ta có chung một mục tiêu, chính là khiến đồ gia dụng của Hồ Giang đứng đầu cả nước. Sau này mọi người cùng nhau cố gắng vì một mục tiêu này, nếu ai quấy rối, không làm theo sự sắp xếp của xưởng, dùng chiêu trò lười biếng thì người đó chính là kẻ phản bội độ! Đối với những kẻ phản bội tập thể, chúng ta chỉ có thể loại họ ra khỏi đội. Đồng chí muốn vào đội chúng ta rất nhiều, chúng ta không thiếu một người như thế.”