Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Những lời này của Tô Mạn đã lập nên hình tượng mới trong lòng công nhân trong xưởng. Xưởng trưởng Tô không chỉ là một xưởng trưởng luôn lo nghĩ cho công nhân mà còn là một xưởng trưởng đáng sợ với yêu cầu nghiêm khắc.
Mọi người nghĩ gì cũng chẳng quan trọng nữa, chuyện lần này cũng chẳng thể đổi khác. Dẫu sao thì chuyện cũng đã rồi, xưởng trưởng Tô đã là xưởng trưởng của họ rồi. Ngay cả xưởng trưởng Tôn cũng phải nghe lời cô.
Hơn nữa nghĩ đến những chỗ tốt mà Tô Mạn nói lúc nãy, bọn họ cũng không thấy hối hận. Nghiêm thì nghiêm nhưng lợi ích đạt được cũng nhiều.
Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, muốn được lợi đương nhiên cũng phải trả giá chút gì mới được. Chẳng phải chỉ là làm việc chăm chỉ thôi à, chúng ta cũng có phải loại lười biếng chuyên dùng mánh khóe đâu.
Sau khi tự an ủi mình một phen, cảm giác vui vẻ của nhóm công nhân lại trở về, chỉ có điều cũng không dám láo nháo bàn luận gì thêm, chỉ âm thầm vui vẻ trong lòng thôi, đợi đến khi cuộc họp kết thúc, họ mới tụm năm tụm ba lại bàn luận, thương lượng xem để ai trong nhà tới báo danh. Dù sao cũng không hạn chế số lượng, đến lúc đó nhà có mấy đứa thì đưa đến hết, chỉ cần một đứa đậu cũng coi như được hời rồi.
Nhóm người xưởng trưởng Tôn thật sự là phục chiêu vừa đấm vừa xoa này của Tô Mạn sát đất.
Xưởng trưởng trẻ tuổi này thật quá lợi hại. Có thủ đoạn.
Sau khi giải quyết xong chuyện bên này, Tô Mạn mau chóng lái xe về huyện Nam Bình.
Các công nhân huyện Nam Bình đã sớm nhận được tin, lúc đứng đợi lãnh đạo xưởng còn cầm cả băng rôn. Đợi khi Tô Mạn về sẽ được chứng kiến trận thế hân hoan dạt dào này.
Tô Mạn giao phó với bên phía hậu cần, bảo sau này xưởng trưởng Tôn sẽ là phó trưởng xưởng trong xưởng, có việc gì thì gọi điện báo với bên tỉnh thành trước.
Công việc hậu cần thật ra không dễ làm, dù sao có rất nhiều việc phải quản. Chủ yếu là việc thu mua. Có rất nhiều thứ muốn mua được đều cần có đường dây móc nối riêng. Ví dụ như một số máy móc, công nghiệp nặng của đất nước thời này chưa phát triển, các loại sản phẩm cơ khí đều được liệt vào hàng khan hiếm. Với một xưởng trưởng xưởng gia dụng ở tỉnh thành lâu năm như xưởng trưởng Tôn, ông ta chắc chắn có cách đi riêng của mình. Vậy nên Tô Mạn coi như không cần quan tâm đến chuyện này.
Chủ nhiệm hậu cần hiện tại do chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ, Ngô Tiểu Hội đảm nhiệm, cô ta nghe xong sắp xếp của cô thì gật đầu đồng ý. Sau đó lại hỏi, có cần bày biện náo nhiệt gì không, dẫu sao cũng là một chuyện vui. Gần đây công nhân trong xưởng cứ nhắc mãi đấy.
Tô Mạn cười nói: “Còn muốn náo nhiệt? Cuối năm không than bận nữa rồi? Không cần làm gì náo nhiệt cả, mở cuộc họp các cấp quản lý, từ tổ trưởng trở lên đều phải tham gia.”
Chiều hôm đó, phòng họp chật ních người. Họ đều là lãnh đạo có cao có thấp trong xưởng.
Mọi người mặt mũi hồng hào, tâm trạng phơi phới.
Xưởng gia dụng tỉnh thành từng là nỗi ước ao của họ nay đã trở thành phân xưởng của mình rồi, có thể không vui sao? Sau này khi tới tỉnh thành, họ cũng được coi là người có thân thích trong tỉnh rồi.
Chỉ nghĩ thôi cũng muốn chạy đi khoác lác một phen.
Tô Mạn nhìn dáng vẻ vui vẻ đắc ý của họ, thuật lại tình huống trong tỉnh thành một lần: “Việc này chắc chắn là việc tốt đối với xưởng chúng ta, nhưng đồng thời nó cũng là một thách thức. Các đồng chí bên phân xưởng sản xuất ở tỉnh thành còn rất háo hức muốn thi đua với chúng ta đấy. Nếu sản phẩm làm ra không bằng họ, mọi người làm trong tổng xưởng lẽ nào không thấy xấu hổ? Vậy nên, phấn chấn hết lên cho tôi, đừng để tổng xưởng Nam Bình chúng ta trở thành vật kéo chân. Sau này tôi tính lập ra một cây cờ vinh dự trong xưởng. Cứ mỗi tháng, xưởng nào có biểu hiện tốt hơn thì đặt bên đó. Tôi sẽ tự mình theo dõi xem cờ được đặt bên nào. Cuối năm thống kê lại, phát gấp đôi tiền thưởng cho xưởng ưu tú hơn.”
“...” Lúc trước làm “con một” có bao hạnh phúc, giờ có thêm anh em thì khác ngay.
…
Vì chuyện tiếp nhận từng nhà xưởng biến thành phân xưởng, cuối năm Tô Mạn vô cùng bận rộn.
Cô làm xưởng trưởng nên phải đến tỉnh thành để tìm hiểu tình hình của từng phân xưởng, những chuyện như thế không thể chỉ nhìn qua giấy tờ hồ sơ được trình lên, cô phải tự mình đến xem và tìm hiểu. Mặt khác, công nhân ở các phân xưởng thuộc tỉnh thành đặc biệt tích cực đưa con cái đến trường học nghề thợ mộc, phân xưởng ở tỉnh thành cũng trình danh sách đến đây, tổng cộng có sáu trăm người.
Làm hiệu phó, trường học cũng phải sắp xếp chương trình học cho những người này.