Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngoài ra còn phải dành thời gian quan tâm hoạt động khuyến mãi dịp Tết Nguyên Đán của bộ phận tiêu thụ.
Lần này khuyến mãi, người thợ mộc huyền thoại - Lão Trần tái xuất giang hồ.
Ban biên tập trong huyện ra bộ thứ hai.
Từ tháng mười hai trở đi, đăng liên tiếp trong vòng một tháng, mỗi tuần gửi bản thảo một lần. Khỏi phải nói, lão Trần rất được chào đón. Câu chuyện lần này được viết dựa trên sản phẩm mới của xưởng được đẩy mạnh tiêu thụ vào dịp Tết Nguyên Đán.
Câu chuyện viết về quá trình đưa đến nguồn cảm hứng cho lão Trần. Tiêu đề của mỗi kỳ cũng được đặt theo tên của món đồ gia dụng, ví như kỳ thứ nhất mang tên tủ quần áo vợ vhồng, thật ra nó là kiểu tủ quần áo hai cửa. Tuy vẻ ngoài không có gì thay đổi nhưng cấu tạo bên trong lại khác với loại tủ thông thường. Câu chuyện kể về một đôi vợ chồng sắp cưới bên nhà bạn của lão Trần, vì tủ quần áo mà họ tranh cãi gay gắt. Để giải quyết vấn đề này, bọn họ mời người làm đồ gia dụng là lão Trần đến phân xử. Cuộc nói chuyện suốt quá trình ấy trở nên dở khóc dở cười, cuối cùng lão Trần giúp họ mời một chuyên gia thiết kế từ xưởng gia dụng. Các chuyên gia trẻ có nhiều ý tưởng thần kỳ, thiết kế ra kiểu tủ quần áo đặc biệt dùng cho vợ chồng, thỏa mãn tất cả nhu cầu của hai đồng chí nam nữ trẻ tuổi. Vì chúc phúc vợ chồng nhà người ta hòa thuận, lão Trần còn tự tay khắc hai chữ vợ chồng trên tủ quần áo, cho nên mới gọi là tủ quần áo vợ chồng.
Vật phẩm như trong câu chuyện trên chưa từng xuất hiện, thế nên mọi người thật sự cho rằng đấy là những gì mà lão Trần từng trải, chưa nhìn thấy đồ gia dụng mà họ đã bắt đầu tò mò.
Khác với những câu chuyện kỳ trước đều được viết chung một kiểu, trong câu chuyện kỳ này, ngoài lão Trần nổi danh ra, còn có các chuyên gia thiết kế trẻ tuổi của Nam Bình.
Trong câu chuyện ấy, bọn họ là một nhóm người trẻ nhiệt tình thông minh, có ý tưởng tuyệt vời. Nhờ những ý tưởng tuyệt vời ấy của họ, cộng thêm lão Trần có tay nghề cao siêu nên đã giải quyết được rất nhiều cuộc tranh cãi, làm ra món đồ gia dụng phù hợp nhu cầu của mọi người.
Tô Mạn bái phục các đồng chí thuộc bộ phận tuyên truyền của huyện. Bọn họ làm công tác tuyên truyền không quá xuất sắc, nhưng viết truyện lại không tồi chút nào. Tô Mạn chỉ cần cho họ ý tưởng là họ viết ra câu chuyện ngay.
Tuy chưa đến Tết Nguyên Đán, nhưng những kiểu đồ gia dụng này đã được tích cực đẩy nhanh tiến độ tại xưởng gia dụng Nam Bình.
Công nhân thuộc xưởng gia dụng tỉnh thành cũng tham gia đẩy nhanh tiến độ. Thường ngày họ xem báo chí, thấy những gì mình làm chính là đồ gia dụng được lão Trần thiết kế trong câu chuyện, tức khắc cảm thấy vô cùng vẻ vang.
Ngẫm lại, có rất nhiều người dân đang đợi vật dụng do họ làm ra, thế là các nhóm công nhân trở nên nhiệt tình hơn hẳn.
Đặc biệt là khi Nam Bình thật sự kéo một con lợn béo đến đây, công nhân của xưởng đều được ăn thịt lợn, sức hăng hái không ngừng tăng lên, họ cảm thấy cuộc sống này đặc biệt có hy vọng.
Thịt thì nhai trong miệng, bọn nhỏ thì đến Nam Bình học tập, cuối tháng còn lấy được tiền thưởng, ngay cả công việc cũng vẻ vang, cuộc sống này tốt đến mức không còn lời nào để nói. Đối với việc nhà xưởng đưa ra nhiều quy định quy chế, bọn họ cũng không có ý kiến gì, trong lòng càng thêm đồng cảm với nhà xưởng, có cảm giác nơi đây là chốn về.
Xưởng trưởng Tôn kiểm tra quanh nhà xưởng, thấy nhóm công nhân tự nguyện tăng ca làm thêm giờ, không hề có sự oán trách, ông ta không khỏi thở dài, trong lòng cảm thấy mọi thứ đã bình thường trở lại.
Trước Tết Nguyên Đán, tất cả đồ gia dụng đã được đưa đến cửa hàng bách hóa ở mọi nơi. Đến đúng ngày Tết, Tô Mạn cho những người trong xưởng nghỉ phép một ngày.
Bởi vì hôm nay là ngày nhà xưởng của hai bên chính thức hợp lại thành một nhà.
Mồng 1 Tết năm 1964, xưởng gia dụng Nam Bình và xưởng gia dụng tỉnh thành sáp nhập. Xưởng gia dụng tỉnh thành chính thức đổi tên thành phân xưởng tỉnh thành của xưởng gia dụng Nam Bình, tỉnh Hồ Giang.
Tên xưởng không chỉ thêm hai chữ Nam Bình như Tô Mạn đã hứa hẹn trước đó, trái lại nó hoàn toàn thay đổi, đây cũng là sự thả lỏng cuối cùng của xưởng trưởng Tôn, ông ta cảm thấy muốn sửa thì sửa lại hoàn toàn.
Tô Mạn vẫn rất tán thưởng đồng chí lớn tuổi này.
Khi kéo tấm lụa đỏ phủ bảng hiệu, cô mời xưởng trưởng Tôn cùng mình vén tấm lụa, để lộ ra bảng hiệu mới của xưởng gia dụng.