Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cũng phải cảm ơn phòng của Lý Xuân Hoa và cô không ở cạnh nhau, ở giữa cách một phòng khách, cũng không sợ họ nghe được động tĩnh.
Tô Mạn bèn chui vào phòng sách.
Thôi Hướng Bắc cũng tắt đèn, chỉ thấy cảnh tuyết ngoài cửa sổ sáng lên một chút, anh mơ hồ nhìn thấy Tô Mạn bước vào.
Theo bản năng Thôi Hướng Bắc định bật đèn, lập tức bị Tô Mạn đẩy ngã lên giường, cô hung ác nói: “Thôi Hướng Bắc, hơn nửa đêm không ngủ còn gõ tường cái gì?”
Không khí này không hiểu sao làm Thôi Hướng Bắc có hơi căng thẳng: “Anh không ngủ được nên muốn nghe thử tiếng của em.”
“Chỉ vậy?”
“Còn muốn nói chuyện với em một lát.” Thôi Hướng Bắc rặng ra suy nghĩ của mình. Không sai, anh còn muốn nói chuyện với Tô Mạn. Lúc nãy trên xe đã rất muốn nói. Không nói ra câu này anh sẽ không ngủ được mất.
Tô Mạn lại gần nói: “Muốn nói cái gì?”
Thôi Hướng Bắc muốn ngồi dậy, cảm thấy nằm như vậy nói câu này rất không tôn trọng Tô Mạn, câu này phải nói bằng một thái độ trang nghiêm thần thánh. Nhưng mà lại bị Tô Mạn chèn ép: “Cứ nói đi.”
“…” Thôi Hướng Bắc định thần lại, hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Tô Mạn, anh yêu em! Rất yêu em, cực kỳ yêu em.”
Tô Mạn trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Yêu nhiều bao nhiêu?”
“Yêu còn hơn chính mạng sống của mình.” Thôi Hướng Bắc gằn từng chữ, sau đó bắt lấy tay Tô Mạn đặt lên lồng ngực nóng hầm hập của mình.
Bàn tay Tô Mạn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia. Cảm thụ được trái tim đó bởi vì mình mà đập càng nhanh hơn.
“Em không tin, anh hãy chứng minh cho em thấy đi.” Tô Mạn nói.
Thôi Hướng Bắc gấp gáp: “Chứng minh như thế nào?”
Anh vừa nói xong Tô Mạn lập tức nhào tới, đè anh ra hôn.
Bóng đêm bao trùm, thời tiết lạnh lẽo, thân thể ấm áp. Để hai người sát gần nhau trong vô thức.
Đến lúc phát hiện ra, Tô Mạn đã chui luôn vào trong chăn. Một bàn tay luồn vào quần áo cảm nhận trực tiếp trái tim đang đập.
Thôi Hướng Bắc hoảng sợ phát hiện ra tay mình còn đang đặt ở trên lưng Tô Mạn, anh lập tức buông Tô Mạn ra, leo khỏi ổ chăn. Sau đó ôm Tô Mạn đang bị chăn trùm kín vào ngực mình.
Tô Mạn trừng mắt: “Làm sao?”
“Tô, Tô Mạn, thật xin lỗi, lúc nãy anh không cố ý.” Thiếu chút nữa đã giở trò đồi bại sàm sỡ Tô Mạn rồi: “Chuyện này không thể được, chúng ta còn chưa kết hôn, không thể làm những chuyện này.”
Tô Mạn: “…” Cô còn có thể nói gì nữa, cô cũng không thể nói “không sao” được.
“Tô Mạn, em, em quay về ngủ đi, anh không làm phiền em nữa đâu.”
Thôi Hướng Bắc buông Tô Mạn ra, sau đó mang dép chạy lại đứng bên cửa sổ, không dám cách Tô Mạn quá gần.
Bây giờ anh đã cảm nhận được những biến đổi trên cơ thể mình, xấu hổ quá đi.
Giờ đây Tô Mạn cảm thấy mình thật là cặn bã. Thế mà cô lại bị Thôi Hướng Bắc đuổi ra khỏi phòng!
Thật giống như nửa đêm cô làm kẻ sàm sỡ, bị cô gái nhỏ nhà người ta chê!
Về đến phòng, Tô Mạn lập tức bật cười ha ha: “Thật là giỏi nhịn mà, sau này anh ấy mà muốn thì sẽ không dễ có được như vậy đâu. Anh ấy nghĩ có nhiều cơ hội như vậy sao? Tôi sống hai đời, đây là lần thứ nhất!”
789 che mắt đáp: “Xin lỗi ký chủ à, tôi đến nhắc nhở cô, dựa theo quan niệm đạo đức của tên nhóc loài người này, cả đời này anh ta cũng sẽ không chủ động nhắc tới những chuyện như vậy.”
“Tại sao?”
“Anh ta sẽ không bao giờ giở trò đồi bại với cô.”
Tô Mạn: “...”
......
Để đón tiếp cha mẹ của Thôi Hướng Bắc, Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn đều rất xem trọng chuyện này. Không chỉ sửa lại nhà cửa mỗi nơi một chút mà còn mua mấy món đồ ăn về trữ. Ngay cả mấy bộ quần áo được chuẩn bị cho mấy ngày Tết cũng lấy ra mặc vào. Theo cách nói của bà ấy, đây là giúp Tô Mạn không bị mất mặt. Bà còn cố ý thông báo ba đứa con trai nhà mình dẫn người nhà đến, cả nhà sum họp.
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc thì lái xe đón hai vị kia.
Trong nhà ga, lúc Thôi Vệ Quốc nhìn thấy hai người, đã khôi phục tinh thần, thấy hai người đến cùng nhau, còn có hơi lân lân vui vẻ.
Đặc biệt là đôi mắt nhìn Thôi Hướng Bắc.
Lý Thục Hoa cười nói: “Cha mẹ có địa chỉ mà, có thể tự đến được, có một đoạn ngắn mà cũng phiền hai đứa đến đón.”
“Đây là lần đầu tiên chú dì tới Nam Bình, vừa hay thể hiện ra người Nam Bình nhiệt tình hiếu khách.”
Lý Thục Hoa nở nụ cười nhìn một hoàn cảnh Nam Bình: “Nơi này nhìn quả thật không tệ.”