Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đáp: “Mặc dù không phồn hoa như những thành phố lớn nhưng là cuộc sống ở đây rất an nhàn. Mọi người đều rất tích cực, chú dì hãy ở lại Nam Bình vài ngày, đến lúc đó cháu dẫn hai người đi dạo khắp nơi, cảm nhận tinh thần phấn đấu của người dân Nam Bình.”
Lý Thục Hoa cười gật đầu.
Lên xe, Lý Thục Hoa phát hiện Tô Mạn vậy mà còn biết lái xe. Tô Mạn bèn nói với bà đây là vì muốn tiết kiệm chi tiêu của xưởng, có thể để tài xế lái xe tải lớn. Ngoài ra xe này là do cô thuê bằng tiền lương của mình, tiền xăng cũng là tự trả.
Vốn Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc còn đang lo lắng Tô Mạn dùng xe công, còn cố ý lái xe công vì họ, chuyện này cũng không tốt lắm. Mà nghe xong chuyện này lại cực kỳ cảm động, đứa trẻ này thật sự hết lòng vì quốc gia, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, không muốn gây thêm phiền phức cho tổ chức. Sau này bọn họ cần phụ cấp thêm cho gia đình nhỏ này.
Lúc đến nhà lão Tô, Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc được cả nhà lão Tô chào đón.
Nhìn cả nhà này, hai người cũng có hơi kích động và vui vẻ.
Cả hai đều là những người mất đi người thân trong chiến tranh, không còn người thân thích, đã từng là một đại gia đình lại chia năm xẻ bảy từ lâu.
Vì vậy, nhìn thấy một gia đình đầy đủ như vậy khiến họ cảm thấy vô cùng cảm động.
Lúc này Lý Thục Hoa thân thiết nắm tay Lý Xuân Hoa, sau đó giới thiệu mình và Thôi Vệ Quốc: “Chào đồng chí, tôi là Lý Thục Hoa, đây là Thôi Vệ Quốc là ông xã tôi. Hai chúng tôi là cha mẹ của Thôi Hướng Bắc. Hôm nay cố ý đến thăm hỏi mọi người.”
“Ôi thông gia thật là khách sáo. Mau mau mau, mau vào trong ngồi rồi nói. Tôi vừa mới nhìn bà đã cảm thấy rất thân thiết rồi.”
Lý Xuân Hoa đẩy Tô Thiết Sơn lên chào hỏi Thôi Vệ Quốc còn mình thì lôi kéo tay Lý Thục Hoa, thân thiết dắt bà vào nhà ngồi.
Hai người Lâm Tuyết Cúc và Tống Ngọc Hoa làm dâu thì phụ trách pha trà rót nước. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn khách đến nhà.
Còn cậu con trai thứ ba cũng ngoan ngoãn đứng chờ cha mẹ dặn dò.
Như vậy Lý Xuân Hoa đã giới thiệu xong cả nhà cho họ.
Lý Thục Hoa cười cho mỗi đứa một bao lì xì.
Ba đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy. Tiểu Mễ Lạp nhận lì xì xong bèn đưa cho bà nội: “Bà nội giữ tiền.”
Lý Xuân Hoa lập tức cười đến híp cả mắt.
Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu thấy bà nội vui khi nhận được lì xì như vậy cũng nhịn đau đưa bao lì xì cho bà: “Bà nội cũng giữ giúp cháu.”
Lý Xuân Hoa bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa nhóc nhà tôi là vậy đấy, đứa nào cũng rất ỉ lại tôi.”
Lý Thục Hoa thì xúc động nói: “Một nhà mọi người thật là náo nhiệt, làm người ta hâm mộ không thôi.”
Nghe bà nói như vậy, còi báo động trong lòng Lý Xuân Hoa lập tức reo inh ỏi. Ai mà chẳng biết sinh con rất đau chứ. Nếu có thể lựa chọn, có người phụ nữ nào chấp nhận sinh nhiều như vậy chứ, làm như không cần mang thai ấy? Mà lão Tô lại là con một trong nhà, bà cũng muốn sinh thêm mấy đứa, nếu Tô Thiết Sơn đối xử với bà không tốt thì bà cũng còn chỗ dựa.
Nhưng bây giờ khác rồi, nghe nói giờ đây trong huyện có đồ để kế hoạch hóa gia đình. Những người chú ý sử dụng này sẽ không thể mang thai.
Lý Xuân Hoa cũng không muốn sau này con gái mình sinh một lũ trẻ.
Vì vậy bà lắc đầu thở dài: “Náo nhiệt cái gì chứ, nếu để tôi nói thì sinh một hai đứa là được rồi. Đấy không phải là do lúc ấy quốc gia cần người sao, nên tôi mới có sức sinh ấy chứ. Thời nay với thời chúng ta khác nhau rồi, không thể tiếp tục sinh như vậy được, tôi nói chứ, sinh một hai là được rồi. Không quan trọng là con trai hay con gái, chỉ cần có tương lai xán lạn là ổn rồi. Bà nhìn con gái tôi với ba đứa con trai của tôi đi. Lấy một đứa con gái cưng đổi ba đứa con trai tôi cũng không thèm.”
Ba đứa con trai: “...”
Lý Thục Hoa cười nói: “Tô Mạn quả là một cô gái tốt, rất có tương lai, tôi rất thích con bé. Hôm qua sau khi thấy nó là tôi đã ưng ngay rồi. Thật cảm ơn nhà mọi người đã nuôi dưỡng Tô Mạn thành một cô gái tốt như thế này.”
“Tôi cũng ưng Tiểu Bắc nhà bà lắm, vừa chịu khó lại thông minh. Tôi nhìn nó còn thấy thân hơn cả con ruột của mình, hận không thể mỗi ngày đều nhìn một cái. Cảm ơn nhà bà đã nuôi dạy ra một chàng trai tốt như vậy.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc liếc nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra ý cười.
Bên này Tô Thiết Sơn và Thôi Vệ Quốc cũng đang trò chuyện.