Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi báo cáo công việc xong, Tô Mạn lại đưa ra khó khăn của mình.
Ví dụ như cô cần công cụ thay đi bộ, như vậy mới giảm bớt thời gian đi đường, có càng nhiều thời gian có tác dụng vùi đầu vào trong công việc.
Chủ nhiệm Hách nghe thấy thế, lập tức nói: “Cô đi mượn xe đạp cho cháu.”
Xe đạp là từ bên đám dân binh mượn tới, chiếc xe này nhìn rất cũ, đánh giá cẩn thận phải 10 năm tuổi, chỉ sợ là từ thời kỳ đầu dựng nước.
Nhưng mà chất lượng đủ tiêu chuẩn, nhìn có vẻ cũ nát, nhưng mà có thể sử dụng.
Tô Mạn đạp thử xe đạp, có chút không quen lắm, nhưng miễn cưỡng sử dụng được.
Chủ nhiệm Hách sợ ngây người: “Cháu thực sự đi được, cô còn định chuẩn bị sắp xếp người dạy cháu.”
Tô Mạn cười nói: “Cháu cũng không biết mình có thể đạp xe được, có khả năng đây là cảm giác cân bằng tốt hơn trong sách nói.”
Chủ nhiệm Hách khen: “Lúc này mới thực sự là người đọc sách ghi nhớ trong đầu.”
Mấy ngày liên tục, Tô Mạn đều đạp chiếc xe đạp này đi tới đi lui mấy đội sản xuất.
Chiếc xe rách này của cô lái vào trong đại đội, vậy mà như ô tô nhỏ lái vào trong thôn khiến người ta chú ý, thậm chí còn quá hơn.
Cả đám người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ, ngay cả đám cán bộ trong đại đội đều khách sáo với cô hơn vài phần.
Quả nhiên, xe là tượng trưng thân phận của một người, cho dù nó chỉ là chiếc xe rách.
Dưới sự giám sát của Tô Mạn, những người này tập luyện coi như bình thường.
Đây gọi là tướng từ tâm sinh ra, hình tượng bản thân của bọn họ vốn rất phù hợp, cộng thêm biểu diễn diện mạo vốn có, Tô Mạn theo bên cạnh chỉ đạo, nhập vào vai diễn rất nhanh.
Có một số người diễn nhưng vẫn không vừa ý lắm, mẹ chồng quả phụ họ Mã bày tỏ: “Thực ra tôi không xấu xa như vậy.”
Tô Mạn nói: “Tôi biết, bằng không sao gọi là diễn. Nếu trong hiện thực có súc sinh như vậy, tôi đã sớm tìm dân binh ở công xã bắt đi. Thực sự không được còn có đồng chí công an trong huyện.”
“…”
Bôn ba ba bốn ngày như vậy, cuối cùng diễn tập gần xong xuôi.
Yêu cầu của Tô Mạn đối với bọn họ không cao lắm, chỉ là tiết mục giáo dục pháp luật, còn có thể trông cậy bọn họ diễn như diễn viên chuyên nghiệp được sao?
Định một ngày, Tô Mạn bảo người của hội phụ nữ ba đại đội dẫn những người này tới bên công xã tập chính thức. Thông qua, bọn họ phải xuất phát tới các đại đội khác.
Chủ nhiệm Hách biết Tô Mạn sắp xếp xong, trực tiếp giao chuyện bố trí sân bãi cho những người khác trong văn phòng.
Đinh Mẫn nói: “Chủ nhiệm, cháu thực sự rất bận, quả phụ họ Mã người ta…”
“Ngày mai quả phụ họ Mã sẽ đến.”
“Sao cô biết?”
Chủ nhiệm Hách liếc cô ta một cái: “Đương nhiên là cô biết, Tô Mạn người ta mời nhà bọn họ làm diễn viên, thuận tiện giúp các cháu giải quyết khó khăn trong công việc. Không chỉ nhà quả phụ họ Mã, còn có con dâu nhà họ Trần người ta cũng tới. Cháu nói một chút xem, các cháu còn chưa làm xong chuyện này, ra sức khước từ, người ta làm đều không rên một tiếng, cô biết nói sao với các cháu đây?”
Đinh Mẫn, Trình Hiểu Hồng: “…”
Hai người nhìn về phía Tô Mạn, lúc này người ta hoàn toàn làm như mọi việc không liên quan tới mình dựa vào bàn làm việc.
…
Lần này không cần trưng cầu ý kiến, chủ nhiệm Hách không cho mặc cả sắp xếp những người này làm tạp vụ. Ví dụ như vấn đề mượn một số đạo cụ cần cho biểu diễn, tìm sân bãi, sắp xếp người tới biểu diễn ăn cơm ở căn tin.
Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng không trốn thoát, trái lại ngoan ngoãn đi làm việc. Nhưng mà Vương Phương lại kiếm cớ đến trong huyện học, phải làm công tác chuẩn bị, trái lại chạy thoát công tác lần này.
Chủ nhiệm Hách tức tới mức nghiến răng.
Vương Phương này là trong huyện sắp xếp tới làm việc, cũng vì nguyên nhân này, bình thường trong huyện có hoạt động học tập gì, đều sắp xếp Vương Phương qua đó học. Mà lúc này Vương Phương đều đã lấy cớ không nghe chỉ huy.
Điều này khiến trong lòng bà ta vô cùng khó chịu.
Bà ta đưa mắt nhìn về phía Tô Mạn đang vùi đầu làm việc, hạ quyết tâm sau này có cơ hội học tập gì sẽ sắp xếp Tô Mạn đi.
Người như vậy mới có thể chăm chỉ học tập, trở về còn dùng được.
Đám bất tài kia, có khả năng học được gì?
Ở bên công xã chuẩn bị đồ trái lại thuận tiện hơn nhiều, trong kho hàng cũng có nhiều thiết bị, Tô Mạn còn siêng năng tới bên này mượn một cái loa phóng thanh, như vậy có thể thuận tiện cho cô đọc lời bộc bạch.