Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Tô Mạn đề nghị chủ nhiệm Hách mời dân chúng ở trấn trên tới quan sát, xem diễn có được không, còn phải trải qua kiểm nghiệm của quần chúng nhân dân mới được.
Chủ nhiệm Hách bảo thông tín viên của công xã cầm loa phóng thanh đứng trên ngã tư đường tuyên truyền.
Vì thế tất cả dân chúng đều biết, bên công xã sắp mở công diễn.
Lúc trước đều biểu diễn ở các đội sản xuất, bọn họ muốn xem biểu diễn còn phải đi thật xa. Bây giờ không cần, ở cửa nhà đã có.
Mỗi nhà mỗi hộ đều chuẩn bị ghế, chỉ đợi công diễn bắt đầu thì đi giành vị trí.
Đợi sáng ngày hôm sau, khi diễn viên ở ba đội sản xuất được lựa chọn đến nơi, phía dưới sân khấu đã ngồi đầy người.
Công tác của hội phụ nữ triển khai náo nhiệt rực rỡ, ngay cả bí thư Trình đều bị kinh động.
Còn bảo trợ lý của mình là cán sự Tiểu Trần tới hỏi tình hình.
Chủ nhiệm Hách sảng khoái nói: “Chúng tôi không phải là muốn đến công xã khác công diễn sao? Tôi bố trí tiết mục mới, tôi tự mình đến công xã trước kiểm nghiệm một chút, lại đi diễn cho người khác xem. Nếu bí thư Trình có rảnh, cũng đến xem đi.”
Bí thư Trình không có hứng thú đối với công tác của hội phụ nữ, nhưng nghe nói bố trí tiết mục, thì dùng cốc tráng men rót một cốc trà, tới kiểm nghiệm công tác.
Bí thư đều đã ra mặt, những ngành khác còn có thể ngồi được sao? Đương nhiên là học theo cũng vụng trộm chạy đến xem náo nhiệt.
Người kéo đàn nhị kéo một khúc nhạc đau thương, đám diễn viên lên sân khấu.
Lên sân khấu đầu tiên chính là cả nhà quả phụ họ Mã.
Trải qua mấy ngày hun đúc tiết mục, mẹ chồng của quả phụ họ Mã đã có chút hoài nghi nhân sinh.
Bà ta cảm thấy tiết mục diễn không thích hợp, dựa vào cái gì mình không cho con dâu tái giá, thành kẻ địch của quốc gia?
Kết quả ở trên sân khấu bà ta mới diễn đến cảnh dùng gậy đánh uyên ương, phía dưới có người ném đồ về phía bà ta.
Còn có người kêu lên: “Đám dân binh đâu, tìm đoàn dân binh bắt người, muốn làm gì thế, sao có thể giam giữ người ta không cho ra cửa, cũng đâu phải đứa ở.”
Mẹ chồng của quả phụ họ Mã: “…”
Mãi đến khi tiết mục kết thúc, quần chúng phía dưới đều xúc động phẫn nộ. Đặc biệt là đoàn dân binh khách mời, thực sự trói mẹ chồng và chú em của quả phụ họ Mã.
Diễn vô cùng nhập tâm.
Dù sao trước khi bắt đầu diễn xuất, Tô Mạn đã nói với dân binh khách mới, tình hình thực tế của người ta cũng như diễn.
Có kết quả của cả nhà quả phụ họ Mã, diễn viên của hai tiết mục sau không dám lên sân khấu.
Vẫn là chủ nhiệm của hội phụ nữ trong đội bọn họ uy hiếp, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ công điểm, lúc này mới kiên trì đi lên diễn.
Từng vở kịch diễn xong, coi như là viên mãn.
Lúc này không có nhiều tiết mục giải trí, cũng không có nhiều phim điện ảnh trên tivi như vậy. Kỹ thuật diễn vụng về phối thêm diễn viên thích hợp, cũng khiến khán giả xem rất nhập tâm.
Ngay cả bí thư Trình cũng khen bọn họ diễn tốt.
Đặc biệt phía sau đều là sứ giả gia nhập công xã làm chính nghĩa tới giải cứu những kẻ yếu này, khiến bí thư Trình rất hài lòng.
Cho rằng chuyện này tuyên dương quyền uy của công xa. “Chính là diễn như vậy, khi diễn phải thêm vào, đây là công xã Bắc Hà ta làm!”
Chủ nhiệm Hách cười tít mắt nói: “Đúng là phải thêm vào, lát nữa đám xã viên của công xã khác đều biết, công xã chuyên làm chuyện tốt, chủ trì công đạo cho nhân dân, là tấm gương tốt cho nhân dân.”
Bí thư Trình chính là có ý như vậy.
Uống một ngụm trà trong cốc tráng men: “Hội phụ nữ các bà làm công tác rất tốt. Lần này các bà khơi thông với các công xã khác, có khó khăn gì, nếu thỏa đáng có thể tìm công xã giải quyết.”
Chủ nhiệm Hách không biết có khó khăn gì, tìm Tô Mạn tới báo cáo.
Đây là lần đầu tiên bí thư Trình gặp Tô Mạn, nhìn thấy đồng chí nữ này còn nhỏ tuổi, hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp 17 ạ.” Tô Mạn đáp, thực ra mới qua 16 không lâu.
Như vậy cũng không tính là nhỏ. Bí thư Trình gật đầu, hỏi: “Nghe chủ nhiệm Hách của các cháu nói ngày mai sẽ đến công xã khác công diễn, có khó khăn gì không?”
Tô Mạn không khẩn trương: “Khó khăn khác thì không có, duy nhất chính là hiệu suất cần đề cao. Cháu tìm hiểu khoảng cách giữa công xã ta tới công xã khác. Đi tới một công xã, vừa đi vừa về cộng thêm thời gian biểu diễn, sẽ mất một ngày, chuyện này quá chậm. Sắp tới thu hoạch vụ thu, không thể chậm trễ đám xã viên người ta làm việc. Nếu như có thứ gì có thể thay hết cho việc đi bộ, vậy thì quá tốt.”
Đôi mắt chủ nhiệm Hách sáng lên, nhìn về phía bí thư Trình, cười ha ha: “Bí thư Trình, không phải chúng ta có máy kéo…”